Tôi ngồi bệt xuống đất nghỉ ba mươi giây. Sau đó đứng dậy giục Tiểu Bắc mau nhảy.
Tiểu Bắc do dự mãi.
"Nếu anh không nhảy, thì bọn tôi đi đây! Anh ở lại một mình đi!"
"Đừng đừng đừng! Tôi nhảy, tôi nhảy!"
Tiểu Bắc nhảy bổ xuống, tôi đỡ anh ta vững vàng.
Khi đặt anh ta xuống, tôi không hiểu sao mặt anh ta lại đỏ lên.
17.
Cả hai người dìu tôi, mỗi người một bên, lao nhanh về phía cửa lớn.
Vào khoảnh khắc bình minh sắp ló dạng, một sự tuyệt vọng tột cùng trào dâng trong tim tôi. Rõ ràng chỉ còn vài bước nữa là tới cửa! Tại sao lại không thể ra?!
Chúng tôi mắt trân trân nhìn cánh cửa "xẹt" một tiếng, phát ra điện màu đen.
Tôi chạm vào, lập tức bị b.ắ.n ra. Phần thịt bị điện giật mãi không thể lành lại.
Tần Tư Tư mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt, "Tiểu Chi, tôi đã phát tín hiệu cho Nhà Nước rồi, điểm tập kết của chúng tôi là khu rừng phía trước. Chỉ lát nữa thôi, họ sẽ đến oanh tạc nơi này!"
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt. Cũng được, bị Nhà Nước ném b.o.m c.h.ế.t cũng tốt, nhưng tôi không cam tâm c.h.ế.t chung với những con súc sinh kia!
Tất cả những nơi có thể thoát ra xung quanh đều bị lưới điện đen bao vây. Khí độc màu xanh lục trong tòa nhà cũng bắt đầu lan lên với tốc độ cực nhanh. Bây giờ đã đến tầng bảy.
Tôi nhìn luồng khí lạnh lùng cười khẩy. Những Dị Chủng này thật sự m.á.u lạnh, ngay cả đồng loại của mình cũng muốn đầu độc c.h.ế.t sao? Ba chúng tôi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-di-chung/4799178/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.