Tất cả mọi thứ trong mắt tôi chậm lại như cảnh quay chậm. Cho đến khi con quái vật văng ra ngoài, tôi mới hoàn hồn.
Nó đã ra ngoài, nhưng chưa hoàn toàn rơi xuống. Hai tay nó bám chặt vào bậu cửa sổ, đang chuẩn bị trèo lên.
"Cái con đĩ nhỏ khốn nạn! Ông mày sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mày! Dám chơi xỏ ông?"
G.i.ế.c c.h.ế.t tao? Tao sẽ cho mày cơ hội sao? Tôi vớ lấy rìu, điên cuồng c.h.é.m vào hai bàn tay nó.
Tần Tư Tư vội vàng chui ra từ gầm giường giúp tôi. Tiểu Bắc và chị trung niên nghe thấy tiếng động, cầm đồ vật chạy đến tấn công nó.
Con quái vật từ c.h.ử.i rủa chuyển sang cầu xin, cam đoan rằng nếu được trèo lên, nó sẽ tha mạng cho chúng tôi, và không g.i.ế.c người nữa.
Hừ, lời của quái vật có thể tin được sao?
Bốn người chúng tôi như bị ma ám, cắt đứt bằng được hai bàn tay của nó.
Con quái vật kêu t.h.ả.m thiết và rơi xuống lầu. "Rầm" một tiếng đập xuống đất, xung quanh m.á.u văng tung tóe.
Tứ chi vặn vẹo, tư thế hiện tại của nó quả thật giống như con rối mà nó yêu thích nhất.
12.
Chúng tôi ngồi bệt xuống sàn, không ai nói gì.
Tần Tư Tư lặng lẽ rơi nước mắt, "Chúng ta thật sự có thể thoát ra sao?"
Tôi lắc đầu. Tôi cũng không biết nữa, bây giờ chỉ còn hai mươi phút nữa là trời sáng.
Tôi sờ lên má vừa bị thương, giật mình. Vết thương đã lành lại rồi!
Tôi không dám tin sờ đi sờ lại. Vết thương thật sự biến mất, chỉ còn lại vệt m.á.u yên lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-di-chung/4799176/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.