25.
Tôi cầm rìu, dọn dẹp nốt những Dị chủng còn sót lại trên đường đi.
Thẩm Nghiêm vịn tường bước ra cửa, “Lâm Chi?”
Tôi sững sờ một thoáng, vội vàng tiến lên đỡ anh ấy, “Sao anh nhận ra là tôi?”
Anh ấy yếu ớt trả lời, “Cảm giác là cô, Dị chủng sẽ không nhìn chúng tôi bằng ánh mắt thương xót như vậy.”
Chúng tôi cùng nhau tìm thấy Lục Thời.
Lục Thời thấy tôi thì la hét ầm ĩ, thậm chí khóc lóc kể lể sao Thẩm Nghiêm lại có thể phản bội loài người mà theo Dị chủng.
Cho đến khi tôi cất tiếng, “Câm miệng, tôi là Lâm Chi.”
“Tiểu Chi, sao cô lại thành ra thế này? Trước nghe nói cô bị bắt đi, không sao chứ, tôi mỗi ngày bị lũ súc sinh này hành hạ đến c.h.ế.t đi sống lại, huhu!”
Tôi vội vàng bịt miệng anh ấy lại, “Thôi được rồi, chuyện dài lắm, đợi ra ngoài rồi tôi sẽ từ từ kể cho các anh nghe. Các anh đợi tôi ở đây, tôi đ.á.n.h b.o.m phòng thí nghiệm rồi cùng nhau trốn.”
...
Triệu Á đã hoàn toàn hôn mê. Tôi cõng cô ấy, đặt bên cạnh Lục Thời.
Tôi thở dài một tiếng, phải xử lý cái thứ trong bụng cô ấy như thế nào đây? Thẩm Nghiêm trầm ngâm một lát, nói, “Có lẽ, chúng ta cần phải phẫu thuật cho cô ấy, lấy cái thứ trong bụng cô ấy ra.”
“Anh biết làm phẫu thuật sao?” Tôi và Lục Thời đồng thanh hỏi.
“Ờ, có thể thử xem sao, dù sao ở đây cũng có sẵn thiết bị.”
Ba chúng tôi đưa Triệu Á lên bàn mổ.
“Vậy tôi đi lắp đặt b.o.m trước, lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-di-chung/4799168/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.