Người phụ trách kéo tôi sang một bên. Ông ta áp sát tôi, ánh mắt dán chặt vào tôi, “Lâm Chi, nhìn cho kỹ đi.”
Ba người kia bị trói chặt như bánh tét được đưa lên. Một người đã sợ đến mức tè ra quần, chất lỏng màu vàng chảy lênh láng trên sàn.
Những Dị chủng phục vụ bắt đầu dọn dụng cụ ăn uống. Tôi nhắm mắt lại, cơ thể run rẩy. Đúng như tôi nghĩ, chúng sẽ ăn thịt ba người này.
Giọng nói u ám của người phụ trách vang lên bên tai tôi, “Khi ở trạng thái cực kỳ sợ hãi, da thịt của con người sẽ dai và đậm vị nhất, đây mới là món ngon đích thực.” Ông ta thè chiếc lưỡi đỏ rực ra l.i.ế.m mép, như thể đang hồi tưởng hương vị gì đó.
Trạm Én Đêm
Tưởng Nguyệt Nguyệt cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường. Cô ta lùi lại vài bước, nhưng bị con Dị chủng của mình dùng xúc tu quấn chặt lấy chân. Mắt cô ta đong đầy nước mắt. Cơ thể run rẩy không thành hình, môi mấp máy vài cái, nhưng sợ hãi đến mức không thốt nên lời nào.
Người đàn ông trước mặt cô ta đã bị trói lên bàn mổ và đang bị phân thây.
Tiếng gào thét t.h.ả.m thiết của vài người giống như một bàn tay lớn, siết chặt lấy trái tim tôi. Khiến tôi cảm thấy khó thở. Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thêm nữa.
Nhưng mà con Dị chủng đáng nguyền rủa kia không định buông tha tôi, nó dùng xúc tu banh mắt tôi ra. Ép tôi phải nhìn.
Con Dị chủng của Tưởng Nguyệt Nguyệt dùng nĩa xiên một miếng thịt đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-di-chung/4799163/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.