“Thưa Ngài, tôi đã nói rồi! Nhà nuôi dưỡng chính là Thiên đường! Thiên đường của loài người!”
Ngoài Vương Vĩ, còn vài người khác có chỉ số hạnh phúc cũng vượt mốc 90. Tưởng Nguyệt Nguyệt là 86. Tôi chỉ được hơn năm mươi một chút. Triệu Á vừa đủ điểm đỗ.
Người phụ trách tỏ ra thông cảm, dù sao tôi cũng vừa mới ra khỏi phòng giam nhỏ. Chỉ số hạnh phúc không cao là chuyện bình thường.
Vương Vĩ nhếch mày đắc ý, “Thưa Ngài, những kẻ vô liêm sỉ như thế này, nên trục xuất đi thôi!”
Tôi thầm nghĩ, nếu có thể thả tôi ra ngoài, tôi thực sự phải cảm ơn hắn ta.
Buổi kiểm tra kết thúc, người phụ trách dẫn tất cả những người có chỉ số hạnh phúc trên 90 đi. Nói là để trao cho họ phần thưởng lớn lao, đưa họ đi du lịch nghỉ dưỡng ở bên ngoài.
Trạm Én Đêm
Người phụ trách liếc nhìn chúng tôi một cách đầy ẩn ý, rồi xoay người rời đi.
6.
Vương Vĩ và nhóm của hắn không trở lại.
Không ai biết khi nào họ sẽ quay về.
Mỗi ngày, màn hình lớn vẫn chiếu cảnh họ ăn uống, vui chơi tại nhiều khu nghỉ dưỡng khác nhau. Nào là thảo nguyên xanh, bầu trời xanh thẳm, nào là những biệt thự lớn. Bên cạnh họ là vô số trai xinh gái đẹp làm bạn. Tất nhiên, tất cả đều là Dị chủng. Mọi người trong nhà nuôi dưỡng ngày ngày đều ghen tị. Đã lâu lắm rồi, không ai được ra ngoài. Không được hít thở hơi thở của thiên nhiên nữa.
Ngay lập tức, mọi người bắt đầu nỗ lực tăng chỉ số hạnh phúc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-di-chung/4799161/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.