Chúng tôi không hề do dự, quỳ rạp xuống đất, thân thể áp sát mặt sàn. Trực thăng cứu hộ đã đến rồi!
Họ thả xuống những cuộn khói trắng. Lũ Dị chủng vừa chạm vào làn khói lập tức như bị bấm nút tạm dừng. Chúng mất khả năng hành động.
Tận dụng cơ hội, đội cứu hộ thả thang xuống. Chúng tôi nhanh chân leo lên.
Trên trực thăng, tôi nhìn xuống những con Dị chủng đã mất khả năng chiến đấu. Cảm thấy chính phủ quá tài giỏi.
Dị chủng vừa tiến hóa, lại đã có vũ khí có thể ức chế được những kẻ tiến hóa mới này.
16.
Tôi hỏi người lính cứu hộ đang cầm súng: “Loại t.h.u.ố.c xịt này là gì vậy? Tuyệt vời quá!”
Qua lớp mặt nạ, tôi cảm thấy anh ta cười một cái: “Là t.h.u.ố.c xịt ức chế Dị chủng thôi.”
Anh ta hất cằm về phía chai t.h.u.ố.c xịt trong ba lô của chúng tôi: “Chính là loại mọi người đang có đấy, mà sao các người có t.h.u.ố.c xịt lại không đối phó được với Dị chủng?”
Đầu tôi ù đi, âm thanh xung quanh như bị rút sạch. Rõ ràng t.h.u.ố.c xịt đó đã mất tác dụng với Dị chủng tiến hóa rồi mà!
Tôi nuốt khan, nhìn miệng anh ta liên tục đóng mở. Lạ thật, mặt nạ của anh ta đâu? Anh ta tháo mặt nạ từ lúc nào? Tôi từ từ lùi lại, va vào Thẩm Nghiêm đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Sao vậy Tiểu Chi?”
Hai tay tôi run rẩy, mò mẫm tìm cây d.a.o dài vừa đặt xuống. Tôi hạ giọng hết mức: “Thẩm Nghiêm… họ không phải đội cứu hộ.”
Người lính cứu hộ kia, không, phải gọi là Dị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-di-chung/4799158/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.