Đến phòng trữ đồ, tôi bật đèn pin, rồi hững hờ hỏi, “Lão Trương, anh muốn ăn gì?”
“Tùy ý đi, cứ lấy hết cả.”
Tôi “ừ” một tiếng, cố ý đi sâu vào bên trong.
Một tiếng "cạch" rất khẽ vang lên. Dù rất nhỏ, nhưng tôi đã nghe thấy.
Lão Trương đã đóng cửa phòng trữ đồ lại… Sau đó, anh ta cất giọng ngân nga một bài hát.
“Lão Trương, anh đừng dọa người. Đã khuya thế này rồi anh hát gì vậy?”
Anh ta cười hì hì: “Nghĩ đến chuyện vui thôi.”
“Chuyện vui gì?”
“Nghĩ đến sắp được ăn món ngon, nên vui.”
Tôi hít một hơi thật sâu, giữ cho bản thân bình tĩnh. Tôi tắt đèn pin, nấp sau giá hàng. Lắng nghe tiếng bước chân Lão Trương ngày càng đến gần.
“Tiểu Chi à, cô đi đâu rồi? Lấy đồ chậm thế? Mau ra đây đi, anh Trương chờ không nổi nữa rồi.”
Xoẹt… Hắn thè lưỡi l.i.ế.m môi.
Bên tai tôi, tiếng tí tách rợn người vang lên rõ ràng. Nước dãi của hắn dường như không kiểm soát được, đang nhỏ xuống sàn nhà. Mỗi tiếng động như một mũi kim sắc, đ.â.m mạnh vào màng nhĩ tôi.
Đột nhiên, tiếng bước chân dừng lại. Tiếng nước dãi cũng ngưng bặt.
Căn phòng trữ đồ rơi vào sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Tim tôi đập thình thịch ngay lập tức, toàn thân căng cứng. Trong sự tĩnh lặng này, tôi nhận thấy một điều bất thường.
Trên tóc tôi, có thứ chất lỏng lạnh ngắt, nhớp nháp đang nhỏ xuống.
Tôi cố nén cảm giác buồn nôn, nhắm chặt hai mắt. Không chút do dự, tôi giơ chai t.h.u.ố.c xịt lên và xịt mạnh lên phía trên đầu mình.
11.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-di-chung/4799155/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.