Tôi hít một hơi sâu, đi đến máy lọc nước rót nước. Đột nhiên, tôi nhận ra điều gì đó kỳ lạ.
Tại sao Tôn Lỗi lại giấu tay phải ra sau lưng? Hình như đã bị thương… Máu tươi vẫn đang tí tách nhỏ xuống sàn từ đầu ngón tay hắn.
Tôi giật mình kinh hãi, lớn tiếng gọi đồng nghiệp bên cạnh, "Mọi người tránh xa Tôn Lỗi ra! Anh ta bị thương rồi!"
"Tôn Lỗi! Anh bị Dị chủng c.ắ.n rồi phải không?! Tại sao tay anh chảy máu?"
Mấy người trong văn phòng lập tức lùi lại, vội vã giơ t.h.u.ố.c xịt chĩa thẳng vào Tôn Lỗi.
"Mẹ kiếp, Tôn Lỗi! Anh muốn hại c.h.ế.t bọn tôi à?! Bị c.ắ.n rồi còn dám quay lại!"
Bị Dị chủng cắn, sẽ biến dị trong vòng ba mươi phút. Giờ đây, vừa đúng ba mươi phút kể từ khi Tôn Lỗi rời đi.
Tôn Lỗi thở dài, giơ tay phải lên. Trên đó là một vết cắt sâu hoắm lồ lộ, "Xin lỗi mọi người, tôi thật sự không bị cắn, đây là do tôi chạy vội bị dây thép cứa trúng! Mọi người biết cái dây thép ở cầu thang tầng ba chứ? Vẫn chưa ai xử lý."
Chúng tôi im lặng.
Thấy chúng tôi chưa chịu buông bỏ phòng bị, Tôn Lỗi tiếp tục nói: "Nếu không tin, mọi người dùng đèn pin kiểm tra đồng tử tôi đi."
Đây là một cách. Tôi lấy đèn pin trong túi xách ra, chiếu vào đồng tử Tôn Lỗi.
Đồng tử co lại, không có vấn đề gì.
"Giờ thì mọi người tin tôi chưa? Tôi giấu tay đi là sợ mọi người lo lắng thôi."
Về lý mà nói, không có gì đáng nghi ngờ. Nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-di-chung/4799151/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.