"Hahahahaha... Tôi sẽ cố gắng hết sức..." Lâm Phong cười khan, ra vẻ thoải mái trả lời.
"Vậy thì chúng ta bắt đầu nhé?" Vì đề phòng lúc trốn không tìm được lối ra, tốt hơn hết nên làm quen với cấu trúc và cách bố trí cụ thể của căn phòng càng sớm càng tốt trong khi ẩn náu, để có thể xử lý kịp thời khi thực sự gặp nguy hiểm.
Lâm Phong tin rằng nếu bọn họ quyết định chơi trò trốn tìm trong căn phòng nhỏ như vậy, chắc chắn nó không chỉ nhỏ như vẻ ngoài, mà còn có một số không gian khác.
Nếu không trò chơi sinh tử hoàn toàn không cần thiết phải tiếp tục.
Lâm Phong bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh. Tiếc rằng trời quá tối, và cậu căn bản không thể nhìn thấy gì cả.
"OK, các cậu có thể bắt đầu trốn rồi, tớ đếm ngược nhé"
Lục Nhã vừa nói vừa lấy trong túi ra một chiếc khăn lụa màu đen, gấp lại hai lần, bịt mắt và thắt nút sau đầu.
"Mười,..."
"Mau, mau, tìm chỗ trốn..."
"Gấp cái gì, đừng đẩy a..."
"Hừ..., đừng có lên tiếng, la to như vậy là sợ Lục Nhã tìm không thấy cậu hay gì?...."
Khi đếm ngược bắt đầu, tất cả mọi người vừa xô đẩy vừa nhỏ giọng thì thầm, hoảng sợ như ruồi nhặng không đầu, và bắt đầu chạy tán loạn tìm kiếm nơi ẩn nấp.
Nếu không có bầu không khí quỷ dị lúc nãy, Lâm Phong sẽ có cảm giác như mình trở lại khuôn viên trường.
Sẽ thật tuyệt nếu tất cả những điều này chỉ là một trò đùa của mọi người, hoặc chỉ là một giấc mơ.
Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-con-ac-mong/224653/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.