Chương trước
Chương sau
Lại nói tiếp, nhà Tưởng Thỏa cách không xa công viên rừng rậm Nam Châu.

Hơn hai mươi năm trước, khi công viên rừng rậm còn chưa phải công viên rừng rậm, chỉ có thể xem như vùng ngoại ô thành phố Nam Châu xa xôi. Từ nơi này đến nội thành Nam Châu, đi đường phải mất hơn một giờ.

Tưởng Tài Phú hơn hai mươi năm trước mua đất tự xây nhà, bạn bè bên cạnh đều nói vị trí nơi này quá lệch, nhưng ông cũng không có cách nào, lúc ấy trong tay không có tiền.

Nhưng ngày nay, bởi thành thị phát triển nhanh chóng, công viên rừng rậm bị chính phủ chỉ định là hạng mục xây dựng trọng điểm, sau đó quy hoạch đại học thị trấn cùng vùng mới giải tỏa, giao thông cũng càng ngày càng phát đạt. Trong khoảng thời gian ngắn, đất phụ cận cùng giá nhà liền tăng mấy lần, thậm chí mấy trăm lần.

Nhưng giá nhà gấp bội, đối với Tưởng Tài Phú chỉ có một căn nhà như vậy mà nói, ông cũng không có khả năng bán nhà. Dù là lúc ấy ông bị ung thư dùng tiền như nước, ông cũng không nghĩ đến việc bán nhà cửa. Khả năng đối với đại đa số người trong nước nói tới, nhà ở không có, gia đình cũng giải tán.

Sau khi từ nghĩa địa công cộng đi xuống, xe trực tiếp chạy thẳng đến cửa nhà Tưởng Thỏa.

Tưởng Thỏa hôm nay một thân màu đen, quần đen, áo khoác đen khiến cho cô cả người nhìn không ít cô đơn. Cô đem tóc đen nhánh buộc một cái búi tóc, giống như dáng vẻ lúc trước ở trường học luyện múa, lộ ra trán no đủ, cũng phô ra gương mặt trắng nõn đầy mị lực 360 độ không góc chết.

Sau khi xuống xe Tưởng Thỏa đeo lên kính râm màu đen, đặc biệt phân phó Vương Bồi Phàm không cần tới.

Vương Bồi Phàm có chút khẩn trương: "Cậu định cứ như vậy qua đem một nhà mẹ kế cậu đuổi đi sao? Cẩn thận bọn họ động thủ đánh cậu."

Tưởng Thỏa không bị Vương Bồi Phàm nói chết cười, cô duỗi cánh tay quấn băng gạc của mình, quơ quơ trong không khí nói: "Khi còn bé tớ một đấm liền có thể đánh bại một nam sinh, cậu quên rồi sao?"

Vương Bồi Phàm vẻ mặt im lặng: "Chú ý hình tượng một chút, cậu bây giờ là nhân vật công chúng."

Tưởng Thỏa vẻ mặt không sao cả: "Tớ là loại người để ý hình tượng sao?"

Dứt lời một phen cầm điện thoại trước ngực Vương Bồi Phàm: "Cái này tớ mượn dùng."

Vòng quanh bốn phía trước nhà ở một vòng, cô bước rất chậm, giống như là muốn từ trong dấu vết tìm một chút ký ức.

Mười năm, xung quanh nhà cô thay đổi cũng không nhỏ. Chung quanh quy hoạch càng thêm chỉnh tề hiện đại hoá, đường đi sạch sẽ, cửa còn trồng hai hàng cây bên đường.

Lúc này cửa chính nhà cô hơi hơi mở rộng, cô liền đưa tay đẩy cửa đi vào.

Đây là một ngôi nhà năm tầng tự xây, tầng một bỏ trống, tầng hai là phòng bếp cùng phòng khách, tầng ba tầng bốn tổng cộng có bốn gian phòng.

Tưởng Thỏa khi sơ trung mới theo bố đến nơi đây sinh sống, trước đó cô ở nông thôn sống chung cùng ông bà. Ở đây cô một mực ở tầng ba, bởi có ban công, cửa sổ sát đất đẩy mở là có thể hưởng thụ nắng ấm.

Mặc dù ở thời gian ở đây không lâu lắm, nhưng rốt cuộc có lưu lại một đoạn hồi ức.

Trong nhà biến thay đổi không lớn, còn như bộ dáng mười năm trước, ngay cả đồ dùng trong nhà cũng không thấy thay mới. Như thế giống với trí nhớ của Tưởng Thỏa, cũng làm cho lòng cô mấy ngày nay xao động bình tĩnh lại.

Tưởng Thỏa rốt cuộc biết, cô không có cảm giác an toàn.

Tỉnh lại sau giấc ngủ mất đi mười năm ký ức, người, vật bên cạnh đều phát sinh thay đổi long trời lở đất, thành phố lớn như vậy cũng dường như không có chỗ cho cô dung thân.

Vô luận bề ngoài của cô nhìn cỡ nào không thèm để ý cỡ nào không sao cả, nhưng trong lòng cô là bất an.

Nhưng về tới căn nhà quen thuộc, hết thảy liền ổn định trở lại.

Tưởng Thỏa mới vừa đi mấy bước, liền nghe được trên tầng có giọng nữ đang kêu: "Mẹ, mẹ về rồi sao?"

Âm thanh này Tưởng Thỏa dường như nhận ra, cô thuận thế trả lời: "Tôi đã trở về."

Đằng Giai Giai trên tầng nghe xong thấy không thích hợp, vừa chạy vội xuống tầng, vừa nói: "Là ai đó?"



Tưởng Thỏa bình tĩnh đứng tại chỗ, hai tay chắp sau lưng.

Khi Đằng Giai Giai chạy xuống nhà nhìn thấy Tưởng Thỏa một thân màu đen tàn khốc rõ ràng ngẩn ra, tiếp đó cười nói: "Ồ, không biết là ngọn gió nào đem đại minh tinh thổi tới đây."

Tưởng Thỏa tháo kính râm xuống, mắt cẩn thận nhìn Đằng Giai Giai trước mặt.

Hai người cùng tuổi, như vậy năm nay Đằng Giai Giai cũng 27 tuổi.

Trong trí nhớ của Tưởng Thỏa, trước mấy ngày cô còn huyên náo túi bụi cùng Đằng Giai Giai. Bởi Đằng Giai Giai vu hãm cô trộm tiền của bố.

Kỳ thật tiền kia là Đằng Giai Giai trộm, bị Tưởng Thỏa phát hiện chuẩn bị đi nói cho bố, ai ngờ bị Đằng Giai Giai cắn ngược lại một cái.

Đằng Giai Giai mặt không đổi sắc, đánh đòn phủ đầu, một mực chắc chắn Tưởng Thỏa trộm, hơn nữa thề son sắt cô ta phát hiện Tưởng Thỏa làm việc ác.

Không biết là tiên nhập vi chủ* hay Tưởng Tài Phú bất công, lại còn một bên giúp mẹ kế nói giúp con gái mình Đằng Giai Giai, trong khoảng thời gian ngắn Tưởng Thỏa ngược lại trờ thành mục tiêu chỉ trích, hết đường chối cãi.

*Ấn tượng đầu tiên có thể chiếm ưu thế trong tâm trí. Ý nói má Giai Giai má mách lẻo trước nên chiếm ưu thế:)

Tưởng Thỏa tức đến run rẩy cả người, ngược lại muốn xé nát mặt Đằng Giai Giai, không ngờ Tưởng Tài Phú một tay tát vào mặt cô. Ngay cả em trai Tưởng Thiếp giúp Tưởng Thỏa nói hai câu, cũng bị Tưởng Tài Phú chửi mắng một trận.

Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ Tưởng Thỏa nghịch ngợm thế nào ầm ĩ thế nào, Tưởng Tài Phú chưa bao giờ đánh cô.

Ngày đó trong cơn tức giận, Tưởng Thỏa bỏ ra khỏi nhà.

Trong trí nhớ phảng phất bất quá chỉ là chuyện phát sinh ngày hôm qua, thế nhưng chỉ chớp mắt, Đằng Giai Giai biến thành bộ dáng này: Lôi thôi lếch thếch, tóc tai hỗn độn. Cùng Tưởng Thỏa tinh xảo hình thành đối lập rõ ràng.

Nhìn Đằng Giai Giai trước mắt, Tưởng Thỏa đột nhiên thấy không đánh mà thắng vui sướng. Tâm tình của cô rất tốt, khó có được tâm tư nói đùa: "Gió Tây Bắc thổi tôi tới."

Cô hiện tại nghèo đến mức chỉ có thể uống gió Tây Bắc.

Đằng Giai Giai chậm rãi đi tới, người hầu ý thức nhẹ nhàng giúp đỡ nâng eo một phen. Tưởng Thỏa lúc này mới chú ý tới nguyên nhân quần áo cô ta rộng thùng thình là bởi bụng nhỏ phồng lên.

"Mang thai?" Tưởng Thỏa tò mò hỏi.

Đằng Giai Giai không trả lời mà hỏi lại, mang theo một chút cảnh giác: "Cô tới nhà tôi làm gì?"

Tưởng Thỏa cười: "Nhà cô? Làm gì?"

Nụ cười của cô khinh miệt, phảng phất nghe được chuyện cực kì đáng cười.

Nhưng Tưởng Thỏa lười tranh luậ người phụ nữ lộn ngược phải trái đen trắng này, cô một bên cúi đầu nghịch điện thoại trước ngực, một bên hững hờ hỏi: "Mẹ cô đâu?"

"Đi mua đồ ăn." Đằng Giai Giai trả lời.

Nói người người liền đến.

Trịnh Thục Phân cầm theo một túi đồ ăn đẩy cửa tiến vào.

Trong nháy mắt nhìn thấy Tưởng Thỏa, Trịnh Thục Phân cũng có chút ngoài ý muốn, bà dừng một chút ở cửa ra vào, lập tức cười nói: "Tiểu Thỏa tới à? Thật sự là đã lâu không gặp. Tối ở lại đây ăn một bữa cơm đi, vừa vặn dì phải làm cơm."

Coi như, từ khi Tưởng Tài Phú qua đời, bọn họ ít nhất năm năm không gặp mặt qua. Bất quá bởi Tưởng Thỏa là minh tinh, Trịnh Thục Phân thường xuyên có thể thấy quảng cáo của cô.



Người trước mắt, Tưởng Thỏa ngay cả lễ phép căn bản cũng không muốn cho, cô nhớ tới những đó Trịnh Thục Phân cùng con gái mình đối xử với hai chị em bọn cô, trong lòng chính là một bụng bất bình. Nhưng những thứ đó cùng việc bà thờ ơ lạnh nhạt bỏ đá xuống giếng với sinh mệnh của bố cô, đều kém quá xa.

Vương Bồi Phàm nói cho Tưởng Thỏa, tại thời điểm đó Tưởng Tài Thú sinh bệnh, Trịnh Thục Phân không những không liếc mắt nhìn Tưởng Tài Phú một cái, còn níu kéo không ly hôn, mục đích là muốn chiếm hữu căn nhà này của Tưởng Tài Phú

Lòng người có thể ác độc đến mức độ nào? Có lẽ là Trịnh Thục Phân nói với một người hấp hối sắp chết: "Ông tại sao không chết sớm một chút cho xong việc, tránh khỏi liên lụy tất cả chúng tôi."

Tưởng Tài Phú là do bị Trịnh Thục Phân kích thích, rạng sáng ngày hôm sau liền nhảy lầu.

Mặc dù những ký ức này đối với Tưởng Thỏa đều trống rỗng, nhưng nghĩ tới Vương Bồi Phàm nói đây hết thảy, trong lòng Tưởng Thỏa tỏa ra một cỗ hàn ý, cô lạnh lùng mở miệng: "Trịnh Thục Phân, thu dọn đồ đạc dọn ra ngoài đi, tôi tâm địa Bồ Tát, cho các người thời gian hai ngày."

Trịnh Thục Phân nghe xong liền sốt ruột: "Con tiểu nha đầu này thật khôi hài, dựa vào cái gì bọn dì phải dọn ra ngoài!"

"Nghe không hiểu tiếng người sao?" Tưởng Thỏa nhẫn nại nói lại một lần: "Tôi yêu cầu một nhà các người thu dọn đồ đạc chuyển ra khỏi nhà của tôi."

Cô nghiến răng thật nặng mấy chữ nhà của tôi.

Trịnh Thục Phân cũng không phải đèn cạn dầu, đem đồ ăn để xuống, vén tay áo lên nói với Tưởng Thỏa: "Tôi là người vợ Tưởng Tài Phú lĩnh giấy hôn thú, sau khi ông ấy chết căn nhà này chính là của tôi. Too ở nơi nà là việc tất nhiên, cô dựa vào cái gì đuổi tôi đi?"

"Hỏi thật hay." Tưởng Thỏa cười ngọt ngào, tiếp đó lấy ra một tờ giấy, "Dựa vào tờ di chúc này."

Trịnh Thục Phân định giật lấy, bị Tưởng Thỏa một phen tránh thoát.

Trịnh Thục Phân tức muốn học máu: "Ai biết di chúc của cô là thật hay giả, mấy năm trước cô làm gì, hiện tại đột nhiên xuất hiện phần di chúc này, cô cho rằng chúng tôi đều ngớ ngẩn ư."

"Di chúc thật hay giả đương nhiên sẽ có nhân viên chuyên nghiệp kiên định, thị phi đen trắng hao mẹ con các người đừng muốn đảo lộn. Hai ngày sau tôi sẽ tới thu nhà, nếu như các người không dời, đừng trách tôi không khách khí nhé."

Nói hết lời, Tưởng Thỏa quay người rời đi.

Tưởng Thỏa mới vừa đi tới ngoài cửa lớn, chỉ thấy Đằng Giai Giai lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp chạy tới trong nháy mắt ngã trước mặt mặt cô, tiếp đó lớn tiếng la hét: "Ai ui, đại minh tinh thế mà đẩy ngã một phụ nữ mang thai như tôi, đến cùng có còn nhân tính hay không! Các người mau đến nhìn xem! Thiên lý có hay không! Tới cướp nhà ở cư nhiên còn đẩy ngã phụ nữ mang thai như tôi, bụng tôi đau quá!"

(MyMeap: ☺)

Trịnh Thục Phân thuận thế cũng vội vàng chạy tới ngồi xổm ở bên cạnh con gái, lớn tiếng kêu khóc: "Mọi người mau đến nhìn đi, đây là minh tinh, đây là nhân vật công chúng, thế mà lại đẩy ngã một người phụ nữ đang mang thai. Thai nhi có chuyện bất trắc thì làm sao bây giờ, cô tại sao có thể tàn nhẫn độc ác như vậy!"

Tưởng Thỏa quả thực bị kinh ngạc đến ngây người bời những hành động hôi thối này.

Trời má, không phục không được á.

Khu dân cư không bao giờ thiếu xem náo nhiệt, trong khoảng thời gian ngắn tất cả đều chạy tới.

Tưởng Thỏa liền đeo kính râm hai tay ôm ngực, lẳng lặng mà nhìn xem kỹ thuật diễn xuất vụng về của hai mẹ con này.

Bên tai bắt đầu có không ít nói nhỏ:

"Xảy ra chuyện gì?"

"Nghe nói là đến cướp nhà ở, còn đẩy ngã phụ nữ mang thai."

"Đó là ai vậy?"

"Là Tưởng Thỏa, diễn [Kính vạn hoa], rất nổi."

(MyMeap: Lol, Kính vạn hoa luôn ạ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.