Lại nói tiếp, nhà Tưởng Thỏa cách không xa công viên rừng rậm Nam Châu.
Hơn hai mươi năm trước, khi công viên rừng rậm còn chưa phải công viên rừng rậm, chỉ có thể xem như vùng ngoại ô thành phố Nam Châu xa xôi. Từ nơi này đến nội thành Nam Châu, đi đường phải mất hơn một giờ.
Tưởng Tài Phú hơn hai mươi năm trước mua đất tự xây nhà, bạn bè bên cạnh đều nói vị trí nơi này quá lệch, nhưng ông cũng không có cách nào, lúc ấy trong tay không có tiền.
Nhưng ngày nay, bởi thành thị phát triển nhanh chóng, công viên rừng rậm bị chính phủ chỉ định là hạng mục xây dựng trọng điểm, sau đó quy hoạch đại học thị trấn cùng vùng mới giải tỏa, giao thông cũng càng ngày càng phát đạt. Trong khoảng thời gian ngắn, đất phụ cận cùng giá nhà liền tăng mấy lần, thậm chí mấy trăm lần.
Nhưng giá nhà gấp bội, đối với Tưởng Tài Phú chỉ có một căn nhà như vậy mà nói, ông cũng không có khả năng bán nhà. Dù là lúc ấy ông bị ung thư dùng tiền như nước, ông cũng không nghĩ đến việc bán nhà cửa. Khả năng đối với đại đa số người trong nước nói tới, nhà ở không có, gia đình cũng giải tán.
Sau khi từ nghĩa địa công cộng đi xuống, xe trực tiếp chạy thẳng đến cửa nhà Tưởng Thỏa.
Tưởng Thỏa hôm nay một thân màu đen, quần đen, áo khoác đen khiến cho cô cả người nhìn không ít cô đơn. Cô đem tóc đen nhánh buộc một cái búi tóc, giống như dáng vẻ lúc trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-co-chap-cuong-doc-chiem-duc/2634408/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.