Edit: cơm trắng chan cà phê
Thiệu Xuyên không trả lời câu hỏi của Chu Khiêm ngay, ông chỉ nói: "Trò chơi này vốn chỉ thuộc về một mình tôi, sau khi mở nó ra không bao lâu, tôi đã hối hận."
"Mở ra trò chơi này là một việc khó khăn, tôi tốn rất nhiều thời gian mới làm được. Sau đó tôi mới phát hiện ra rằng muốn mở trò chơi này ra cho những người khác lại còn khó hơn, tôi không thể làm được trong thời gian ngắn."
Chu Khiêm chợt ngắt lời: "Năm đó ông quyết định mở trò chơi này ra liệu có mục đích tư lợi nào không?"
"Ông nói rằng ông rất thích đứa trẻ tên Tạ Hoài. Như vậy thì khi nhìn đứa trẻ đó già đi, liệu ông có cảm thấy... Nếu đứa trẻ ấy có cơ hội tham gia trò chơi, có thể đạt được sự trường sinh như ông, thậm chí là những năng lực đặc biệt khác... là một chuyện tốt với ông không?"
Câu hỏi của Chu Khiêm quá mức thẳng thừng, thậm chí có phần vô lễ.
Thiệu Xuyên cũng không cảm thấy ngại ngùng gì, chỉ cười hỏi lại: "Nếu tôi thấy buồn vì nó già đi, nó chết trước tôi, vì sao tôi không trực tiếp ước với hệ thống trả lại tuổi xuân, giúp nó trường sinh? Chẳng phải như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều rồi ư?"
Chu Khiêm không trả lời, Thiệu Xuyên nói tiếp: "Thật ra khi vừa tham gia trò chơi không lâu, tôi vẫn tham gia phó bản đơn, tôi đã trải nghiệm một phó bản đặc biệt, nội dung có liên quan đến luật nhân quả. Thông qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-benh-vien-tam-than/1900024/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.