Edit: cơm trắng chan cà phê
Thị giác mất đi, thính giác sẽ trở nên vô cùng nhạy bén.
Tiếng sột soạt bò trườn, tiếng tim đập, tiếng dính nhớp của máu thịt... Khi không thể nhìn thấy gì, những âm thanh này càng tăng thêm nỗi sợ hãi. Vì trí tưởng tượng là vô hạn.
Khi hỏi Bạch Trụ một câu, tay Chu Khiêm nắm lấy khăn trải giường, năm ngón tay bấu lấy tấm vải, không biết có phải là vì nỗi sợ đang đè nặng hay không.
Sau đó, anh nghe thấy Bạch Trụ nói: "Anh sẽ ôm em."
Mạch máu, nội tạng, máu thịt của Bạch Trụ đã bao bọc khắp căn phòng.
Khi Chu Khiêm vừa bước vào đây, anh đã bước vào vòng tay đặc biệt của Bạch Trụ —— máu thịt của Bạch Trụ bao bọc lấy anh, thậm chí cả nhịp tim cũng vang vọng bên tai anh. Đây chính là cái ôm sâu vào tâm khảm.
Quái dị, hoang đường, một sự lãng mạn kỳ lạ.
Dùng tay siết lấy khăn trải giường, Chu Khiêm nói: "Tim anh đập lớn quá."
Trong một thoáng, âm thanh nội tạng bên tai đã đi xa.
Tiếng tim đập khiến người nghe bất an cũng vậy.
Sau đó, Chu Khiêm cảm giác được thứ đang trói chặt tay chân mình có biến hóa. Chúng bắt đầu di chuyển.
Chu Khiêm không biết chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi tay chân chợt cảm nhận được sự lạnh lẽo, anh mới nhận ra quần áo trên người mình đã biến mất. Quần áo như hóa thành chất lỏng, trôi tuột khỏi người anh.
—— Chuyện gì đang xảy ra? Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-benh-vien-tam-than/1900016/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.