Editor: cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Thanh âm của A Liên vang lên trong bóng đêm, giọng điệu ngập tràn nghi hoặc, cũng có phần bối rối và khó xử.
Dù Bạch Trụ đã nghe thấy nhưng thanh âm ấy cũng vô cùng mong manh, là vì khoảng cách giữa cả hai vẫn còn khá xa.
Nói với trưởng làng A Bốc xong, có lẽ nhận ra nét khác thường từ đối phương, A Liên bắt đầu trở nên kích động, giọng điệu kịch liệt chất vấn: "Con đã nhanh hơn so với mọi người trong trò ném khăn của năm nay. Con không cần phải đi gác đêm, con là người giỏi nhất! Con đã thắng trò chơi! Rốt cuộc ông muốn dẫn con đi đâu?"
Sau đó là giọng nói nghiêm khắc của trưởng làng A Bốc.
"Con là người được thần chọn. Con là hy vọng của làng chúng ta!"
"Thần chọn? Ông có ý gì?" A Liên hỏi.
A Bốc nói: "Con cũng biết, mỗi năm làng ta phải hi sinh rất nhiều người... Người hi sinh còn nhiều hơn cả trẻ em được sinh ra. Nếu cứ tiếp tục thế này, bốn gia tộc của chúng ta sẽ tuyệt diệt!"
"Con, con biết. Con có nghe mẹ nói. Mẹ nói ông lo đến mức đầu, đầu bạc trắng." A Liên nói: "Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến con?"
"Con cũng biết, suốt đời ông luôn tìm cách đối phó với Hồng Thần. Nhưng dù ông đã bạc trắng cả đầu, dù ông đã lao lực hàng đêm dài, không thể ngủ nghỉ, cuối cùng vẫn không có kết quả." A Bốc nói: "May thay, nửa năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-benh-vien-tam-than/1899945/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.