Chương trước
Chương sau
Editor: cơm trắng chan cà phê

. . . . . . .

Ở thế giới này, động vật được xem là tinh linh có khả năng giao tiếp với dị giới, dù là Ngữ Chi Quốc hay Mặc Chi Quốc, người của hai nước này đều có thể giao tiếp với động vật, nhưng Ngữ Chi Quốc thích nuôi chó, Mặc Chi Quốc lại thích nuôi chim.

Như vậy thì về lý, bà chủ quán trọ Thát Nhĩ cũng phải biết cách giao tiếp với chó.

Vì Hồng Thần có khả năng đến từng nhà và đòi mạng người, cho nên nhà nào cũng xem chó rất quan trọng, còn đặc biệt chuẩn bị canh thịt cho nó ăn trước lễ hội.

Vì sao ở quán trọ lại không có chó?

Thát Nhĩ không sợ Hồng Thần đến sao?

Hà Tiểu Vĩ liền nhỏ giọng nói: "Đừng nói bà ta là Hồng Thần luôn nha?"

Chu Khiêm tựa đầu lên thành giường, ngáp một cái: "Không biết."

Hà Tiểu Vĩ: "Vậy bây giờ chúng ta..."

Chu Khiêm nói: "Chờ."

"Chờ? Còn màu của kính thủy tinh ——"

"Không phải dặn chúng ta tốt nhất nên ở mỗi người một phòng sao? Có lẽ phạm vi lửa bảo vệ là có hạn. Cho nên, mọi người cứ về phòng trước đi. Lát nữa có tin gì tôi sẽ tìm mọi người ngay. Còn màu của kính thủy tinh, trước tiên cứ quan sát đã."

Một lát sau, mọi người lục tục rời khỏi phòng.

Ân Tửu Tửu cầm hai phần khoáng thạch và muối, bỏ vào hai cái rổ khác nhau. Cô không về phòng ngay mà cầm rổ gõ cửa phòng Vân Tưởng Dung.

Vân Tưởng Dung mở cửa, liếc mắt nhìn, nhận lấy một rổ: "Cảm ơn chị."

"Không có gì." Ân Tửu Tửu nói xong cũng không rời đi ngay mà đứng im trên hành lang.

Nhìn thấy đối phương có chuyện muốn nói với mình, Vân Tưởng Dung nghiêng người, để cho cô vào trong.

Cửa phòng bị đóng lại, Ân Tửu Tửu nhìn Vân Tưởng Dung, nói: "Vừa rồi không kịp nói nhiều với cô. Bây giờ tôi muốn nói rằng, tôi không hiểu cô nói gì cả."

Vân Tưởng Dung nói: "Tôi hiểu rồi, chị đã suy nghĩ kỹ, chị không muốn hợp tác với tôi."

Ân Tửu Tửu lắc đầu, cau mày nói: "Tôi không có từ chối hợp tác với cô. Tôi căn bản không hiểu cô nói gì hết. Tôi không có thù muốn báo, nói gì đến chuyện hợp tác? Chúng ta cần hợp tác để làm gì?"

Vân Tưởng Dung không trả lời, suy tư nhìn Ân Tửu Tửu: "Theo như tôi biết, chị từng là một con bạc. Chị vào trò chơi này là để trả thù cho người chơi của mình."

Ân Tửu Tửu xoay người mở cửa phòng: "Không có chuyện đó. Tôi không biết cô nghe tin này từ đâu. Nhưng nó là giả. Muốn tiếp tục sống sót trong trò chơi này thì phải hợp tác với đồng đội của mình. Tôi tin Chu Khiêm, cũng tin người ở bên cạnh cậu ta. Bạn trai Cao Sơn của cô từng là xe tăng, cậu ta đã chết. Bây giờ tôi sẽ là xe tăng chính. Tôi chỉ muốn gia nhập vào đội này mà thôi."

Bước nửa chân ra khỏi phòng, tay của Ân Tửu Tửu lại bị Vân Tưởng Dung túm lấy.

"Cô còn muốn nói gì nữa?" Ân Tửu Tửu quay đầu nhìn cô gái lạnh lùng ở phía sau, mày nhíu chặt.

Vân Tưởng Dung hỏi: "Chị biết Tư Đồ Tình không?"

Ân Tửu Tửu nheo mắt, lắc đầu lần thứ hai: "Không biết."

Vân Tưởng Dung nói: "Lời của chị rất kỳ quái. Chị từ chối hợp tác với tôi, hoặc là không thừa nhận mục đích mình vào phó bản này làm gì, thật ra cũng có rất nhiều lý do. Nhưng vì sao chị lại nói rằng chị không có thù muốn báo? Thậm chí còn nói chị không hề biết Tư Đồ Tình là ai?"

"Không phải bạn thân của chị bị Tư Đồ Tình sát hại sao? Trong phó bản 《 Những bông hoa ác 》, chị không từ bất kỳ thủ đoạn nào, kể cả hy sinh mạng sống của mình, cũng chỉ muốn báo thù cho người đó. Chị quên rồi?"

"Tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì."

Ân Tửu Tửu dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn Vân Tưởng Dung, sau đó đẩy đối phương ra, muốn rời khỏi đây.

Vân Tưởng Dung cảm thấy thật kinh ngạc.

Cô đã xem video Chu Khiêm trong phó bản 《 Những bông hoa ác 》từ chỗ Mục Sư, đương nhiên biết Ân Tửu Tửu đã làm gì.

Trước khi vào phó bản này, Mục Sư còn nói với cô rằng sau quá trình điều tra, y cũng phát hiện Ân Tửu Tửu đã dời mối hận, có mục tiêu mới.

Nếu mục tiêu của Ân Tửu Tửu là Chu Khiêm hay người ở bên cạnh anh ta, theo lời Mục Sư, Vân Tưởng Dung có thể hợp tác với cô ta, hoặc lợi dụng cô ta, tóm lại, chỉ cần có thêm thế lực để làm suy yếu lực lượng của Chu Khiêm là được.

Nhưng kế hoạch của Mục Sư luôn thiên y vô phùng*, nếu y thật sự động tay động chân với Ân Tửu Tửu cũng sẽ không để lại một sơ hở lớn như vậy.

*Thành ngữ (áo trời không hở): ban đầu chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở, sau này chỉ những kế hoạch, những tác phẩm... vô cùng nghiêm ngặt, không có bất kỳ sai sót nào

Nếu không, nhóm Chu Khiêm khi nói chuyện với Ân Tửu Tửu, nhận ra chị ta không hề nhớ Tư Đồ Tình, thậm chí còn không biết người đó là ai, chắc chắn sẽ nghi ngờ chị ta bị ai đó điều khiển.

Ngoài ra, nếu Ân Tửu Tửu rõ ràng nhớ hết mọi thứ, chị ta cũng không thể nào tỏ vẻ vụng về, hốt hoảng như vậy được.

Vậy thì trong ý thức và trí nhớ của chị ta, chị ta đã từng tham gia 《 Những bông hoa ác 》, cũng biết Chu Khiêm, Tề Lưu Hành, nhưng lại không biết Tư Đồ Tình.

Ký ức của Ân Tửu Tửu có vấn đề.

Tuy nhiên, dù sau lưng chị ta là ai, để chị ta mang theo sơ hở chất chồng xuất hiện ở đây cũng vô cùng kỳ quái.

Người điều khiển chị ta có mục đích gì?

Người đó là ai?

Vân Tưởng Dung không thể nghĩ ra.

Bị Mục Sư theo dõi, bây giờ cô không thể nói nghi ngờ của mình cho Chu Khiêm, chỉ có thể tiếp tục quan sát tiếp.

"Quên đi, không có gì cả." Vân Tưởng Dung chỉ nói một câu như vậy.

Ân Tửu Tửu không nói gì nữa, đẩy tay cô ra rồi rời đi.

Ngay lúc này, Chu Khiêm đang nằm ở trong phòng, chưa làm gì cả, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.

Cửa kính thủy tinh vẫn là màu xanh như cũ, khó nhìn thấy rõ bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Xương trắng đang đốt ở trong lò sưởi, vì lượng muối phủ đầy trên xương nên ánh lửa có màu vàng, không để lộ ra ngoài cửa sổ.

Rồng con tiêu hao quá nhiều thể lực nên bây giờ đã hóa thành vảy, nằm trong túi hành lý nghỉ ngơi.



Chu Khiêm và Bạch Trụ sử dụng đạo cụ trò chuyện riêng, nhưng khoảng cách giữa hai người đã vượt qua phạm vi của đạo cụ cho nên bây giờ cũng không thể liên lạc với nhau.

Sau khi gửi vài thông tin mình tìm được qua cho Bạch Trụ, Chu Khiêm tiếp tục chờ đợi.

Anh chờ đợi người, hoặc là vong hồn, xuất hiện trên bãi nghĩa trang.

Lúc này, bức tượng ba đầu đang hướng về ba phía khác nhau.

Có một người thân hình trong suốt, không một ai nhìn thấy.

Là Cao Sơn.

Tối nay cậu đã làm rất nhiều chuyện, đầu tiên là lẻn vào nhà dân nháo quỷ gây hỗn loạn, thành công tìm ra được địa chỉ của Tara và Brega, phối hợp cùng rồng con thả hai chú chó của hai người này chạy đi mất.

Sau đó, nhóm Chu Khiêm chơi trò chơi trên quảng trường, tìm NPC nói năng khách sáo, lên núi tìm miếu thần thì trong lúc đó, Cao Sơn canh giữ ngay bức tượng ba đầu, quan sát sự thay đổi màu mắt của chúng.

Còn bây giờ, dựa theo yêu cầu của Chu Khiêm, cậu đang kiểm tra phần nghĩa trang mà người chơi vẫn chưa kịp thăm dò.

Nghĩa trang nằm trên sườn núi, diện tích rộng lớn.

Không gian âm u tù mù, ánh trăng tối tăm hơn vài phần, nhưng vẫn có thể chiếu sáng trên bia mộ.

Cao Sơn đi qua từng ngôi mộ, nhìn thấy rõ những dòng chữ được khắc bên trên.

Lúc trước tìm nhà của hai NPC mấu chốt, Cao Sơn đã đi một vòng quanh ngôi làng, nghe được nhiều cái tên của người dân nơi đây.

Những cái tên đó lại đồng loạt xuất hiện trên những tấm bia mộ này ——

"A Bốc", "Tara", "Brega", "A Uy"... đều có tên trên bia mộ.

Trong đêm tối, dưới ánh trăng, từng ngôi mộ xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề.

Đếm đếm, làm phép tính, Cao Sơn tính được ở đây có khoảng trên dưới 400 ngôi mộ.

Có nghĩa rằng... toàn bộ người dân của ngôi làng này đều đã chết hết.

Nếu họ đã chết, vậy thì những người chơi ném khăn với nhóm người chơi là ai?

Tính toán thời gian, khi màn đêm buông xuống, lễ hội Samhain có lẽ sẽ gây ảnh hưởng đến cậu, cho nên Cao Sơn không kịp quan sát hết từng ngôi mộ, trước tiên xoay người quay về quán trị Thát Thát.

Một lát sau, tầng hai quán trọ.

Chu Khiêm lấy xương của Thần ra.

Không bao lâu sau, khúc xương nhẹ nhàng giật lên.

Thấy thế, Chu Khiêm cũng gọi rồng con ra ngoài.

Rồng con phun một ít sinh mệnh lực, sương tím tràn ra, hình thành một bóng người. Bóng người từ từ ngưng tụ thành hình, Chu Khiêm đã có thể nhìn thấy Cao Sơn bán trong suốt.

Thấy Cao Sơn, Chu Khiêm nhanh chóng hỏi: "Sao rồi?"

Cao Sơn tạm thời vẫn chưa nói chuyện được, cho nên lấy giấy bút ghi lại những gì mình thấy và nghe được, cuối cùng viết một câu hỏi: "Có phải điều này có nghĩa rằng mọi người đều đã chết hết, nơi này vốn dĩ là địa ngục không? Chúng ta vốn dĩ đang ở dị giới?"

"Không giống." Chu Khiêm lắc đầu, hỏi: "Màu mắt của bức tượng có thay đổi không?"

Cao Sơn gật đầu, tiếp tục viết: "Có. Đôi mắt hướng về phía bãi nghĩa trang là màu vàng. Còn hai cái đầu khác không có gì thay đổi. Đôi mắt hướng về phía tây vẫn là màu xanh, còn đôi mắt hướng về quán trọ không có màu."

Nghe được điều này, Chu Khiêm ngồi trên giường suy nghĩ, sau đó khóe miệng cong lên: "Tôi biết rồi."

Cao Sơn tò mò nhìn qua.

Chu Khiêm nói: "Bức tượng đó có ba cái đầu. Theo quy luật con số "3" trong thần thoại, nó có nhiều hàm nghĩa, có thể xem xét nó dưới góc độ bản chất, cũng có thể lý giải từ không – thời gian."

Chu Khiêm nói kết quả lúc trước anh và Bạch Trụ từng nghĩ đến.

Người, quỷ, thần là ba cách phân chia về mặt bản chất.

Thiên đường, trần gian, địa ngục là ba cách phân chia về mặt không gian.

Về thời gian, đó chính là quá khứ, hiện tại, tương lai.

Chu Khiêm nhìn Cao Sơn, tiếp tục giải thích: "Bây giờ chúng ta xác định được bức tượng có ba màu mắt, đỏ, vàng, xanh. Cậu thấy có nhiều người chết như thế, dựa theo tính logic bình thường, màu vàng sẽ tương ứng với tương lai."

Cao Sơn nhanh chóng hiểu ra.

—— Vậy thì nếu họ không ở địa ngục, mà ở hiện thực... Theo lời Chu Khiêm, đôi mắt màu vàng của bức tượng sẽ tương ứng với tương lai. Cho nên cậu vừa nhìn thấy cảnh tượng tương lai ở bãi nghĩa trang. Điều này có nghĩa rằng... Trong tương lai, những người dân trong ngôi làng này sẽ chết hết.

"Đúng vậy." Chu Khiêm gật đầu: "Bây giờ còn một vấn đề chưa chắc, đó là màu đỏ và màu xanh. Ngoài ra..."

Chu Khiêm nhìn tấm kính màu xanh, cười cười: "Vì sao cửa kính tầng hai lại thay đổi, đúng là thú vị."

Còn ba phút là đến đêm khuya.

Hà Tiểu Vĩ ở phòng bên cạnh đến gõ cửa.

Chu Khiêm mở cửa cho hắn vào trong, nghe thấy hắn hỏi: "Khiêm, đã nghĩ ra chiêu gì chưa?"

"Không phải đã dặn anh nhìn cửa kính rồi hả?" Chu Khiêm ngáp dài, đóng cửa phòng lại.

Hà Tiểu Vĩ buông thõng hai tay: "Tôi thật sự rất mệt, lỡ như tôi ngủ gật khi của kính đổi màu thì sao? Khiêm à, cậu nghĩ xem, tôi mà chết thì ai hồi máu cho cậu đây? Ai bổ sung nửa thanh kỹ năng cho cậu đây? Kỹ năng của chúng ta rất hợp nhau mà."

Chu Khiêm nhìn hắn một lúc lâu, gật gật đầu: "Vậy là khi anh gặp khó khăn thì anh sẽ đến tìm tôi chứ không phải thầy của anh?"

Hà Tiểu Vĩ: "Cậu biết đó, thầy của tôi khó gần lắm."

Chu Khiêm nhướng mày: "Ồ, chỉ vì vậy thôi?"

Hà Tiểu Vĩ sửng sốt ba giây, cảm thấy mình đã giác ngộ, liền tự tin ngợi khen Chu Khiêm: "Vì cậu mạnh! Cho nên tôi mới tìm cậu."

Nghe vậy, Chu Khiêm liền cười, sau đó lắc đầu: "Tiểu Vĩ, anh như vậy vẫn chưa được đâu."

Hà Tiểu Vĩ: "...?"



"Anh có thể quay về ngủ." Chu Khiêm nhàn nhạt nói.

"Đừng mà!" Hà Tiểu Vĩ vô cùng hoảng loạn: "Hay là chúng ta ngủ chung một phòng đi?"

Chu Khiêm liền từ chối: "Không được. Anh Trụ về thấy thì sẽ ghen. Hơn nữa, phòng của quán trọ quá nhọ, ngủ một người vẫn thấy chật."

"..." Hà Tiểu Vĩ: "Ơ... Thôi, tôi ngủ dưới đất cho! Tôi chắc chắn sẽ không làm phiền cậu đâu!"

Chu Khiêm híp mắt: "Ý của anh là, anh ngủ, tôi gác đêm cho anh, quan sát màu cửa kính?"

"Sao mà được?!" Hà Tiểu Vĩ giơ tay: "Chúng ta thay phiên nhau!"

Chu Khiêm không giỡn với hắn nữa: "Anh về ngủ đi. Thật sự không sao đâu. Bảo đảm bỏ đủ muối vào lò sưởi là được. Tạm thời cửa kính sẽ không đổi màu."

"Tại sao?" Hà Tiểu Vĩ đầy nghi vấn.

Chu Khiêm liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình thâm sâu khó dò.

Anh nói: "Từ khi chúng ta vào quán trọ cho đến khi rời khỏi quán trọ, đôi mắt của bức tượng đối diện không hề có màu sắc nào. Vì vậy quán trọ tạm thời sẽ không có thay đổi nào cả."

"Cũng có nghĩa rằng việc đổi màu của cửa kính tầng hai không liên quan đến sự thay đổi của thời không. Như vậy việc nó đổi màu sẽ liên quan đến phép thuật."

Tạm dừng một chút, Chu Khiêm nói tiếp: "Chúng ta lên nóc nhà, một tấm bia đá chợt xuất hiện từ hư vô, bên trên có viết lệnh cấm thứ ba. Chúng ta đi đến miếu thần Kỳ Nguyện, đọc được lệnh cấm thứ tư trên bãi cỏ. Chứng tỏ đang có người nhắc nhở cho chúng ta biết về những lệnh cấm có thể giết chết chúng ta."

Hà Tiểu Vĩ liền hiểu: "Cho nên... Có người đã biến màu cửa kính thành màu xanh!"

"Đúng vậy." Chu Khiêm nói: "Vì vậy tôi muốn sắp xếp lại một số manh mối."

"Kính thủy tinh biến thành màu xanh, xương trắng đốt lên có màu xanh có thể xuyên qua cửa kính màu xanh... Ngay từ đầu tôi còn cho rằng đây là do thời không biến ảo gây ra, ngoài ra, người thực hiện lệnh cấm, cũng có nghĩa là pháp sư Lưu Thủy đã tính toán hết thảy, kể cả cửa kính màu xanh ở quán trọ, để tiện đà giết chết chúng ta."

"Nhưng bây giờ, kính thủy tinh ngoài ý muốn mới biến thành màu xanh, ngược lại có ai đó đang nhắc nhở chúng ta rằng phải giải quyết từ góc độ màu sắc."

"Có người vẫn luôn giúp đỡ chúng ta."

Nói đến đây, Chu Khiêm ngừng lại, tiếp tục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tựa như đang suy nghĩ điều gì.

Hà Tiểu Vĩ cũng trầm tư.

Hắn quyết định từ từ suy nghĩ nhiều hơn, động não nhiều hơn, xem thử mình có thể phát hiện ra điều gì hay không.

Hắn luôn có thể thích nghi mọi hoàn cảnh, trình độ luôn nằm ở ngước lên không bằng ai, mà ngó xuống cũng không thấy ai bằng mình. Nhưng lần này nhìn thấy Tề Lưu Hành nhỏ hơn mình luôn không ngừng nỗ lực, Hà Tiểu Vĩ chợt cảm thấy có chút xấu hổ, quyết định phải nghiêm khắc hơn với bản thân.

Ngoài ra, Chu Khiêm rất nghiêm khắc, nếu hắn không tiến bộ hơn, đối phương không cần hắn nữa thì sao?

Hai người đều im lặng, một lát sau, Cao Sơn nhìn về phía Chu Khiêm, cầm giấy bút viết: "Chu Khiêm, tôi muốn... Tôi muốn gặp em Dung, nói một ít phỏng đoản cho em ấy biết. Tôi muốn tối nay em ấy có thể ngủ ngon."

Chữ viết của cậu vô cùng qua loa gấp gáp.

"Không được." Chu Khiêm liền cản lại: "Bây giờ cô ấy muốn giết người của tôi."

"Em ấy sẽ không!" Cao Sơn viết ngay.

Cầm giấy bút, cậu muốn tiếp tục viết gì đó, sau khi đặt bút xuống, nghĩ đến điều gì, lại dừng tay.

Chu Khiêm nhìn cậu rồi nói: "Khi đó cậu đã nói di ngôn cho tôi, dặn tôi hãy khuyên cô ấy đừng đi con đường này. Nhưng cậu thấy đó, tôi đã nói tôi không thể khuyên được."

Cao Sơn nhíu mày.

"Dù sao đi nữa, cậu không thể đi." Chu Khiêm quyết đoán nói: "Cô ấy không tin tôi, cũng không tin xương Thần có thể hồi sinh cậu. Cô ấy cảm thấy rằng tôi đang dùng cách này để tra tấn cậu."

"Nếu cậu đi gặp cô ấy, hai người yêu nhau gặp nhau, cậu nghĩ kẻ đứng sau cô ấy hiện tại sẽ làm gì? Cậu đang ở trong vũ khí của tôi, nếu muốn mượn tay cậu giết tôi, chẳng phải điều đó dễ như trở bàn tay sao? Cho nên, cậu không thể gặp Vân Tưởng Dung một mình."

Ở bên cạnh, Hà Tiểu Vĩ nghe xong liền cảm thấy Chu Khiêm làm như vậy cũng không quá đúng.

Phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》vẫn còn rành rành ngay trước mắt, con gái nhà người ta sống cũng không dễ dàng. Cao Sơn vất vả lắm mới có thể xuất hiện được, sao không thể để cho hai người gặp nhau?

Khiêm, cậu thật sự tàn nhẫn quá đó!

Nhìn Chu Khiêm, khi chuẩn bị nói điều này thì Hà Tiểu Vĩ nghĩ lại, quyết định nuốt lời muốn nói xuống bụng.

—— Không đúng, Khiêm cũng không quá đáng đến mức đó, nếu như vậy... Có phải cậu ấy đang có âm mưu gì khác không?

Nghĩ đến đây, Hà Tiểu Vĩ lại nhìn Cao Sơn.

Quả nhiên biểu tình của Cao Sơn thay đổi, đột nhiên cậu xoay người bỏ chạy, không màng tất cả muốn gặp Vân Tưởng Dung.

Ngay sau đó, Chu Khiêm thẳng thừng cầm vũ khí lên, vận dụng kỹ năng, kéo đối phương vào trong xương của Thần.

Than nhẹ một hơi, Chu Khiêm cất vũ khí, nhìn Hà Tiểu Vĩ, biểu tình mệt mỏi: "Hà Tiểu Vĩ, anh thấy không, ngay cả hồn cốt cũng không thể khiến tôi bớt lo. Đây là một con dao hai lưỡi. Tôi có thể khiến bản thân chết bất cứ lúc nào."

Hà Tiểu Vĩ sửng sốt một chút, sau đó cảm thấy bản thân đã tiến bộ hơn rất nhiều.

—— Có lẽ Khiêm thật sự đang diễn kịch?

"Khụ. Tôi về ngủ đây. À đúng rồi, bà chủ quán trọ ——" Hà Tiểu Vĩ đi đến cửa thì hỏi tiếp: "Cậu có suy nghĩ ra được thân phận của người này là gì không?"

"Bà ta không nuôi chó, có phải bà ta không cần tinh linh để giao tiếp với Hồng Thần hay không?" Chu Khiêm hỏi lại, sau đó nói: "Nếu xét từ góc độ này thì bà ta có vấn đề."

"Bà ta không cần chó... Bà ta có thể giao tiếp trực tiếp với Hồng Thần..."

Hà Tiểu Vĩ suy nghĩ, sau đó mở to hai mắt: "Bà ta... Tôi biết rồi! Canh thịt, vốn ở quảng trường hết, quỷ sẽ tập trung ở quảng trường ăn, khi no nê thì sẽ rời đi, chúng ta sẽ bình an! Nhưng bà chủ lại tiếp tục quay về quán trọ nấu... Bà ta đang chờ Hồng Thần tới?!"

"Anh nói rất đúng." Chu Khiêm nghiêm túc nói: "Nếu bà ta chờ Hồng Thần đến, điều đó có nghĩa tối nay Hồng Thần sẽ đến quán trọ. Như vậy... "Hồng Thần" mà người bị chọn đi gác đêm gặp sẽ là ai?"

Bạch Trụ sẽ gặp nguy hiểm sao?

Chu Khiêm liền mở hệ thống giao diện, muốn liên lạc với Bạch Trụ.

Bây giờ là 12 giờ khuya.

Anh phát hiện ra không thể gửi tin nhắn được nữa.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.