Editor: cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
"A Liên, sao vậy?"
Gia tộc Nhật ở phía đông đã có người đứng lên, lớn tiếng hỏi.
"Con, con không biết xảy ra chuyện gì, mất khăn tay rồi! Rõ ràng khi nãy nó vẫn còn trên tay con!"
Cô bé tên A Liên đáp.
Bây giờ, tia nắng cuối cùng trong ngày sắp biến mất.
Phía chân trời xuất hiện bóng dáng mờ nhạt của mặt trăng.
Trung tâm và bên ngoài quảng trường tụ tập rất nhiều người, nhưng vì một sự kiện bất ngờ xảy ra, khắp nơi chợt im phăng phắc, âm thanh bị nuốt chửng. Chỉ còn lại tiếng khóc lóc thảm thiết của cô bé đứng giữa sân.
Nhưng trên thực tế cũng không có ai thương xót cho em.
Người gia tộc Vân đứng cách cô bé gần nhất, ai nấy đều nở nụ cười nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.
Còn vòng tròn phía đông của cô bé, bọn họ lộ vẻ sợ hãi, siết chặt tay đứng lên phẫn uất, thất vọng nhìn A Liên, giống như cô bé đã hại họ phải đi chết.
Chu Khiêm bình tĩnh ngồi tại chỗ, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, quan sát từng người, anh chú ý nhìn Thát Nhĩ đứng bên cạnh những chén thịt hầm cách đó không xa, bà ta lẳng lặng quan sát hết thảy, trên mặt nở một nụ cười khó lường.
Sau đó, Chu Khiêm nhìn trưởng làng A Bốc ở giữa quảng trường, ông ta rời khỏi khu vực tế phẩm, đi về phía gia tộc Vân ở phía bắc, đi ra phía sau Chu Khiêm ——
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-benh-vien-tam-than/1899937/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.