Editor: cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
"Chu Khiêm, tôi biết nhiều người chắc chắn cảm thấy mắt tôi nhỏ... Nhưng cậu biết không? Thật ra thì ở thế giới hiện thực, tôi là một người mù."
Ngẩng đầu nhìn bầu trời rực đỏ, Ngô Nhân nói: "Khi tham gia trò chơi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy màu sắc. Cho nên tôi rất đắm chìm vào thế giới này. Thậm chí tôi còn không muốn quay lại hiện thực. Vì một khi trở về, tôi chỉ nhìn thấy bóng tối mà thôi. Và có một việc khá thú vị nữa ——"
"Sau khi tôi vào trò chơi, phó bản tôi tham gia đều là những phó bản chuyên môn dùng để huấn luyện thị giác. Vì tôi muốn sử dụng ám khí, như vậy thì đôi mắt tôi phải theo kịp tốc độ, thị lực của tôi phải cực tốt."
"Tôi càng ngày càng cảm giác được rằng... Trò chơi này là một vật sống. Bản thân nó là thần. Nó có thể nghe thấy tiếng lòng của chúng ta..."
Nghiêng đầu nhìn Chu Khiêm, Ngô Nhân nói tiếp: "Xin lỗi, vừa rồi tôi không có nghi ngờ cậu. Tôi chỉ muốn thử một chút... Người như cậu sẽ nghĩ ra cách gì để thuyết phục tôi. Cậu làm không tệ. Quả nhiên là một người có bản lĩnh. Tôi sẽ kể cho cậu nghe một chút chuyện của mình ——"
"Tôi có một người em gái ruột, tình cảm của chúng tôi rất tốt. Vài tháng nữa, em ấy sẽ kết hôn. Cha chúng tôi mất sớm, cho nên theo lý thì tôi sẽ nắm tay em ấy, giao em ấy cho chú rể."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-benh-vien-tam-than/1899930/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.