Edit: cơm trắng chan cà phê
Gần giữa trưa.
Ánh mặt trời chói chang đâm xuyên qua từng tán cây xanh rậm rạp, loang lổ trên nền đất, khiến gương mặt Chu Khiêm trên hành lang cũng khi tỏ khi mờ.
Mở thông báo 【137】yêu cầu "tham gia đội nhóm", Chu Khiêm không chọn đồng ý ngay.
Sau khi quay lại hệ thống giao dịch, anh nhìn chằm chằm tin nhắn của 【137】một lúc lâu, cuối cùng mới hồi âm: "Sao anh lại lấy tên là "137"?"
Một lát sau, bên kia trả lời: "Khi chọn tên nhớ lại một chuyện cũ ngày trước, nên tùy ý lấy."
Chu Khiêm hỏi: "Chuyện cũ gì?"
Bên kia nhắn lại: "Em quên rồi?"
Chu Khiêm híp mắt, không nhìn hệ thống giao diện nữa mà lấy điện thoại của mình ra.
Anh mở trang chủ, tìm tin tức về cái chết của "Trương Ngạn Quân".
Trương Ngạn Quân là cơn ác mộng và cũng là tâm ma của Chu Khiêm.
Nhưng tâm ma đó cũng không hẳn do Trương Ngạn Quân tạo ra. Thông qua Trương Ngạn Quân, anh mới nhìn thấy sự lạnh nhạt vô tình của cha mẹ; qua Trương Ngạn Quân anh mới trở thành một hung thủ giết người. Hai sự kiện này cùng lúc là cơn ác mộng của anh, cũng trở thành căn nguyên bệnh tâm lý của Chu Khiêm.
Ngày thường, Chu Khiêm luôn nói với các bạn mình rằng gia đình của anh rất hạnh phúc, giàu có.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, anh không chỉ biết rõ gia đình anh chỉ là một mớ hỗn loạn mà anh còn biết được rằng —— các bạn học có cuộc sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-benh-vien-tam-than/1899892/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.