Edit: cơm trắng chan cà phê
Bến tàu, trên phố.
Ánh trăng soi rọi, hàng trăm con quỷ cuồn cuộn kéo đến như sóng biển.
Chu Khiêm đưa lưng về phía bầy quỷ, đứng thẳng lưng dưới ánh đèn đường, ánh đèn chiếu sáng trên đôi mắt hẹp dài xinh đẹp, trông anh vô cùng an nhàn, đồng thời cũng có một nét lạnh lùng xa cách.
Anh im lặng lấy một thứ gì đó màu trắng, là xương sườn của Thần.
Sau đó anh ngước lên, lẳng lặng nhìn con phố phía trước, nhếch miệng cười đầy đắc ý.
Trước đó, Vân Tưởng Dung và Hà Tiểu Vĩ đều đã nhận được tin nhắn của anh, theo phân phó của anh mà giả vờ chạy về phía Tư Đồ Tình, sau đó thả chậm bước chân rồi rời xa khỏi chỗ cô.
Tư Đồ Tình hoàn toàn không hay biết gì về những chuyện ở sau lưng mình.
Cô chỉ run bần bật, rồi thở phào một hơi.
Bị những con quỷ bám lên người không hề thoải mái chút nào, khiến cô nhớ tới cảm giác chạm vào con cá chạch. Cảm giác nhớt nhát lạnh lẽo ấy dường như đâm thẳng vào trong lòng cô, khiến mỗi tế bào trên người cô đều run lên, cảm giác khác xa so với băng tuyết của cô.
So sánh tiếp, Đại Sấu ở bên cạnh cô ấm áp hơn nhiều.
Bây giờ chỉ cần một người sống đến gần cô thôi cũng tốt lắm rồi.
Nghĩ đến đây, Tư Đồ Tình bèn nhìn Đại Sấu thêm vài lần nữa.
Cô thấy bộ dạng và thần thái của cậu bé giống như Mục Sinh khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-benh-vien-tam-than/1899851/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.