Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua, hơi lạnh trong không khí vẫn chưa tan đi, mang lại cảm giác ớn lạnh trên gương mặt.
Chu Khiêm có thể cảm giác được sương mù càng ngày càng dày hơn.
Xuyên qua lớp sương mù dày, cậu nhìn thấy một bóng đen đang chạy về phía này, sau đó ngồi xuống ốm lấy cái xác trên mặt đất.
Đó chính là Vân Tưởng Dung, cô ngồi dưới đất ôm chặt lấy xác của Cao Sơn.
Cô đau khổ và đầy tuyệt vọng ngồi trên đất, nhưng vì màn sương mù quá dày, Chu Khiêm không thể nhìn thấy được nét mặt của cô hiện tại.
Cầm lấy khúc xương trong tay, Chu Khiêm đứng dậy giọng nói rất bình tĩnh: "Thời gian không còn nhiều, cô có năm phút để khóc. Sau đó cô hãy đưa xác của cậu ta cho tôi, để tôi xem viên đạn trong người cậu ta có khắc chữ 'S' không."
Hà Tiểu Vĩ đứng yên bên cạnh, cảm thấy truyện này có hơi kỳ quái.
Ông không nhịn được lập tức lao đến, nói: "Chết tiệt, người anh em, cậu có sao không?"
"Cậu ta đã chết rồi, giữ xác lại cũng vô dụng thôi." Chu Khiêm nói: "Để hoàn thành được nhiệm vụ phụ, tôi cần đến viên đạn ở trong ngực cậu ta. Để xem trên đó__"
"Không được." Giọng Vân Tưởng Dung run rẩy, cô ngồi trên mặt đất nắm chặt lấy tay của Cao Sơn, nói với Chu Khiêm: "Anh dám động đến anh ấy, tôi liều mạng với anh. Ngay bây giờ tôi sẽ liện lạc với Tề Lưu Hành, cậu ta nhất định là có [Đồng Hồ Tích Tắc]. Anh Sơn nhất định sẽ tỉnh lại! Anh tránh ra!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-benh-vien-tam-than/1111001/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.