“Mấy năm nay, cuộc sống ở Triều Tiên đã khá hơn rất nhiều rồi.”
Shibata Takama mở đầu rất trực tiếp, Im Dong Kwon sợ hết hồn: nếu như mấy mẩu ruộng hoang vu, thôn trấn thiếu hụt nhiên liệu, đám người không đủ dinh dưỡng kia cũng có thể gọi là “khá”, vậy thì lúc “không khá” là như thế nào? Đúng thật là không tưởng tượng nổi.
Phớt lờ cảm xúc của người nghe, ông lão nói tiếp: “Có ăn có mặc, con cháu được ở chung với bố mẹ… Dù không tự do nhưng chí ít vẫn có thể sống tiếp.”
Sourin ngồi bên khẽ gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Lời phản bác bị nuốt xuống, Im Dong Kwon cẩn thận giữ im lặng.
“Anh Im đây đến từ phía Nam, không thích ứng với cuộc sống nơi này cũng là điều bình thường.”
Để ý thấy ánh mắt anh ta, Shibata Takama thản nhiên nói tiếp: “Nhưng anh phải tin rằng, nhân dân Triều Tiên chọn Đảng Lao động, chọn Kim Thị không phải là vì dốt nát hay ngu xuẩn.”
“Tôi…”
Không đợi Im Dong Kwon mở miệng, Sourin đã bĩu môi xem thường: “Thầy à, đừng để ý đến anh ta, đám thùng cơm ở Cơ quan Tình báo không được việc gì, chỉ giỏi nhất là tẩy não.”
Ông lão vỗ lên mu bàn tay cô, quay lại nói tiếp: “Triều Tiên bị kẹp giữa ba nước Trung, Nhật, Nga, là chiến trường để các cường quốc đấu sức xưa nay. Vì người Triều Tiên, Kim Nhật Thành dẫn dắt Đảng Lao động, muốn giành lấy tôn nghiêm thuộc về mình.”
Nói chậm lại, Shibata Takama giương mắt nhìn sang, ánh mắt kiên định trong veo.
Trong thân xác già yếu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-bac-gia/560370/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.