Cô không hề đùa.
Dưới sắc trời phiếm trắng, Im Dong Kwon ngẩn người tại chỗ, rốt cuộc cũng ý thức được đây là lộ trình có đi mà không có về.
Để tránh tai mắt của người ta, thuyền vượt biên thường có trọng tải nhỏ, ngụy trang thành thuyền câu bình thường – dù có lui tới ở biên giới quốc gia cũng không khiến ai hoài nghi.
Biển khơi mênh mông bát ngát, địa điểm tiếp ứng ước định cách xa bờ và tuyến đường thủy chính, một thân một mình lại không có vật tham chiếu. Từ một khắc bước chân lên thuyền, số mạng của những hành khách kia đã không còn do bản thân nắm giữ nữa rồi.
Vậy cứ như thế đi, Im Dong Kwon nghĩ, nếu thím và em họ chết vì độc phát thì anh ta cũng không cần sống làm gì nữa.
Gió rét thấu xương dần rút đi, bên đường chân trời dần xuất hiện một chiếc tàu chở hàng, từ đằng xa tiến dần về phía họ. Bên này còi kêu thấp, khói đen bốc lên từ ống khói, boong thuyền khiến người ta bất an đung đưa, đèn tín hiệu bên mạn chớp tắt liên tục. Sourin đứng một mình trong buồng lái, tuy động tác hơi rối nhưng cũng không hốt hoảng.
“Cô biết lái thuyền à?” Siết chặt lan can, Im Dong Kwon căng thẳng ngẩng đầu hỏi.
Cô đẩy mấy van lên, đột nhiên thân thuyền chấn động, tua-bun trong khoang phát ra tiếng ro ro, lúc này cô mới hồi đáp: “Bây giờ biết rồi.”
Nước bên xanh thẳm vuốt ve mạn thuyền, dấu vết tàn sát đã bị bầy cá gặm rỉa, những người chết kia như thể chưa từng tồn tại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-bac-gia/560361/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.