Trong ấn tượng của Lee Jung Ho, Im Dong Kwon là một quý công tử chỉ được miếng không được tiếng, không hề thích hợp với công tác tình báo.
Tuy nhiên, thất bại không phải do ngu ngốc gây ra, mà thất bại là do kiêu ngạo.
Nhớ lại hai lần bị đánh lén ở cảng Aomori và tu viện, cũng vì anh khinh địch không đề phòng nên mới bị bắt, có báo ứng cũng đáng đời lắm.
Lee Jung Ho nhắc nhở mình, bất kể Im Dong Kwon có ra sao, thì tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác.
Tiếng gõ cửa vừa vang thì trong phòng lập tức có người hỏi: “Ai?”
Sourin nửa đùa nửa nghiêm túc đáp: “Kiểm tra đồng hồ nước.”
Cánh cửa gỗ nặng nề bị kéo ra, Im Dong Kwon xuất hiện đằng sau, giọng điệu bực bội: “Sao cô…”
Còn chưa dứt lời thì anh ta đã phát hiện trong hành lang còn có một người khác, lập tức ngẩn ra.
Và Lee Jung Ho cũng kinh ngạc như thế.
Anh đã từng suy đoán tình trạng hiện tại của Im Dong Kwon: hoặc là muốn cứu tính mạng của người thân mà bất đắc dĩ phối hợp làm việc với Cục 121; hoặc miễn cưỡng thích ứng với cuộc sống ở Bình Nhưỡng, nhưng trước sau vẫn luôn tìm cách quay về Nam Triều Tiên.
Nghĩ ra đủ khả năng, nhưng lại không ngờ sẽ có cảnh tượng như trước mắt.
“Kiểu tóc nguyên soái” kiểu mới, tóc mai bên tai bị cắt ngắn tới độ lộ cả da đầu, râu được cạo sạch; mặc quần áo nhân dân màu xanh đen, cài nút đến tận cổ, vạt áo thẳng thớm; kính bản to che gần nửa gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-bac-gia/560353/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.