Trong ngày Đông Chí, Sourin rời khỏi tu viện.
Nửa tháng còn lại, Lee Jung Ho phải một mình đối mặt với cánh tu sĩ kiệm lời như vàng kia.
Bọn họ thề hầu hạ thượng đế cả đời, không ham sắc ham tài cũng không nghĩ ngợi nhiều, một lòng sống cuộc sống bần hàn, ngay đến trò chuyện cũng bị xem là cấm kỵ, vào những lúc cần thiết thì rỉ tai đôi lời hoặc dùng động tác tay để biểu đạt.
Cục Điều tra là lực lượng phòng thủ, được Ban Chấp hành Trung ương Đảng Lao động trực tiếp lãnh đạo, lại vì chịu trách nhiệm về công tác tình báo nên quản lý nội bộ rất nghiêm ngặt. Trừ khi báo cáo công việc với lãnh đạo thì hầu như không một ai lớn tiếng nói chuyện, có đôi phần tương tự với tu viện.
Lee Jung Ho không có gia quyến, vừa tốt nghiệp Đại học Mangyondae thì tòng quân, thế nên cũng đã quen với bầu không khí căng thẳng đến ngộp thở này rồi.
Thậm chí anh còn có chút nhớ nhung nó.
Trong thời gian dưỡng thương ở tu viện, mỗi ngày anh đều thức dậy đúng giờ, ăn xong thì điều trị, vết thương vốn sâu tận xương đã dần khôi phục, khi khỏi hẳn thì kết thành vết sẹo đỏ rực in hằn bên trên khóe mắt, trông không khác gì giọt nước mắt máu.
Bác sĩ đề nghị anh làm phẫu thuật loại bỏ sẹo, tuy sau khi khỏi hẳn vẫn sẽ để lại dấu vết, nhưng chí ít là dễ nhìn hơn.
Song, Lee Jung Ho chỉ lắc đầu.
Tu viện nằm ở Đông Nam dưới chân núi Namhan, đứng từ nơi cao nhìn về xa là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-bac-gia/560337/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.