Giữa trưa ngày hôm sau, Lee Jung Ho tỉnh lại trên giường.
Ngoài cửa sổ nắng ấm chan hòa, người phụ nữ cúi đầu viết vẽ gì đấy lên giấy, nhìn có vẻ an nhàn. Tay phải của cô vẫn chưa thể dùng sức được, xiên xẹo cầm cây bút viết nguệch ngoạc.
“Anh dậy rồi à?” Sourin vẫn cúi đầu, câu hỏi lại có vẻ như chuyện đương nhiên.
Tiếng đáp lại khàn khàn phát ra từ cổ họng, người đàn ông cúi đầu chống người ngồi dậy, rồi bỗng phát hiện mình trần truồng.
“Quần áo tôi đâu rồi?” Giọng anh run run.
Sourin bĩu môi, hai mắt vẫn nhìn vào giấy: “Ném vào máy giặt rồi.”
Vừa dứt lời, cô như đột nhiên nghĩ đến điều gì đấy, bèn ngẩng đầu lên như cười như không nói: “Anh không cần xấu hổ về chút ‘vốn liếng’ kia của mình đâu.”
Máu huyết dâng trào, Lee Jung Ho cảm thấy gò má cũng sắp cháy đến nơi rồi, ấy thế mà anh lại không thể phản bác được, đành im lặng quấn khăn trải giường đi vào nhà vệ sinh.
Sourin tiếp tục tô tô xóa xóa mà không nhìn anh, đỡ đi được lúng túng phần nào.
Tắm xong, lấy áo choàng tắm ra mặc vào, Lee Jung Ho miễn cưỡng khôi phục trấn định. Tửu lượng của anh không tốt, lần nào say cũng xảy ra chuyện này chuyện nọ nên bình thường anh không đụng đến một giọt rượu nào.
Tối qua đám anh em cứ chuốc rượu liên tục, dù ý chí anh có kiên định tới đâu thì cũng không chống đỡ nổi, say đến độ về nhà ra sao anh cũng không biết.
Nếu không phải vì hiểu rõ hoàn cảnh ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-bac-gia/263325/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.