Thẩm Hân nhìn chằm chằm vào Dư Anh, vùng vẫy muốn giằng ra khỏi tay Tiêu Thầm.
Dư Anh khẽ nói: “Anh Thầm, buông cô ấy ra đi.”
Tiêu Thầm dơ dự một lát mới bỏ tay ra.
Anh vừa thả tay, Thẩm Hân lập tức quay người chạy đến trước mặt Dư Anh, ngẩng đầu tức giận nhìn anh, chất vấn: “Anh sống tốt nhỉ.”
Dư Anh không đáp.
“Anh an tâm không?” Mũi Thẩm Hân gần như chạm vào cằm anh, mắt đảo quanh trên mặt anh, “anh tôi chết rồi, vậy mà anh vẫn sống tốt, tôi hỏi anh, anh an tâm không?”
Mấy năm trước cô đã từng hỏi rồi, cô gái khi đó chỉ là một thiếu nữ ngây thơ lãng mạn, cái chết của anh trai đã đập tan tất cả giấc mơ đẹp đẽ của cô.
Cô đi tìm Dư Anh, đòi anh trả lại anh trai như phát điên. Thẩm Cảnh Khoát không trở về được, sau đó cô cũng ngã bệnh.
Dư Anh đã từng gặp Thẩm Hân khi còn khỏe mạnh hoạt bát, cũng đã phải trơ mắt nhìn ánh sáng trong mắt cô lụi tàn.
“Không an tâm.” Dư Anh lên tiếng.
Thẩm Hân đỏ mắt, khuôn mặt gầy gò nhuộm đầy đau thương vô hạn: “Anh không an tâm, anh ấy cũng không trở về nữa.”
“Đúng. Cho nên mới phát tiếp tục sống thật tốt.”
Môi Thẩm Hân run run, cố gắng kìm nén nước mắt, đôi tay mảnh khảnh níu lấy áo Dư Anh, nghẹn ngào nói: “Mẹ nói tôi đã khỏe rồi, tại sao tôi vẫn thấy mình chưa khỏe vậy?”
“Tiểu Hân…”
Thẩm Hân vung tay đánh mấy cái lên ngực Dư Anh: “Họ bảo tôi không được trói buộc anh, tại sao? Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoang-huong/1808237/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.