Trước cửa studio Tĩnh Lặng lại xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Lần này Hành Chuẩn không khách sáo nữa, trực tiếp cầm chổi đi ra, vẻ mặt lạnh băng như chuẩn bị vung chổi đuổi người ngay giây tiếp theo.
Người đến là mẹ của Giang Ngôn, cô ta hỏng sợ lùi về sau, ra đến ngoài cửa rồi mới dám lên tiếng: “Cô định làm gì?”
“Quét rác.” Hành Chuẩn nhếch mép.
Người đàn bà kia trợn mắt, tức giận nhưng không làm gì được, chỉ đành lớn tiếng: “Tôi tìm ông chủ của cô, Dư Anh.”
Hành Chuẩn nói thẳng: “Anh ấy đi vắng.”
“Tôi không tin. Tôi có chuyện cần tìm anh ta, làm phiền chuyển lời giúp.” Người kia nghiến răng nói, “cảm ơn.”
Hành Chuẩn chưa kịp trả lời thì Dư Anh đã bước ra từ sân sau.
“Anh Dư!” Người kia vẫy tay với anh.
Dư Anh nhíu mày, bước về phía này.
Hành Chuẩn giơ chổi định đuổi người, Dư Anh ngăn cô lại.
“Em vào đi, để anh.”
Hành Chuẩn cố nén giận, cầm chổi quay người vào trong.
“Anh Dư, chúng ta có thể nói chuyện không?” Đối diện với Dư Anh, mẹ của Giang Ngôn lập tức đổi thái độ, có lẽ đây chính là bản năng nảy sinh vì sự áy náy tích tụ nhiều năm.
“Đến quán café bên cạnh đi.” Dư Anh đáp.
“Được được.”
Hai người ngồi vào chỗ.
“Anh Dư uống gì?”
“Không cần, cô có gì muốn nói thì cứ nói thẳng.”
“…Tôi đã đi gặp Giang Ngôn.”
“Tôi biết.” Dư Anh nâng ly uống một hớp nước, “hôm đó tâm trạng thằng bé không vui lắm, cho nên hy vọng sau này cô đừng tìm nó nữa.”
“Tại sao chứ?” Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoang-huong/1808235/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.