Giang Ngôn đứng bên cửa sổ trên tầng hai, nhìn thấy hết cảnh hai người đang ôm nhau dưới sân nhà. Chú Golden nhào lên theo hướng nhìn của cậu, hai chân trước vịn lên bậu cửa sổ, kêu gâu gâu với người bên dưới.
Tiếng sủa phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm, Tiêu Thầm và Dư Anh giật nảy cả mình, đành buông nhau ra nhìn theo hướng âm thanh.
“Gâu gâu!” Yuki lại sủa thêm mấy tiếng, thấy Dư Anh thì ra sức vẫy đuôi mừng.
Giang Ngôn chống khuỷu tay lên bậu cửa, cằm tựa lên bàn tay rồi nhìn xuống.
Dư Anh quay lại hỏi Tiêu Thầm: “Vào nhà em ngồi?”
“Ừ.”
Dư Anh dẫn Tiêu Thầm vào trong, Tiêu Thầm bắt đầu quan sát căn nhà theo phản xạ có điều kiện. Nhìn sơ bên ngoài thì căn nhà này đã khá lâu đời rồi, tuy thiết kế trông có vẻ cũ, nhưng nếu vào thời đại đó thì nó là phong cách thịnh hành.
Kiến trúc là một loại nghệ thuật lắng đọng, một công trình kiến trúc ưu tú sẽ không bao giờ thị thời đại đào thải.
Tiêu Thầm không khỏi nói: “Nhà cậu đẹp thật.”
Diện tích căn nhà rất lớn, nhìn từ xa trông như một cung điện thời cổ đại, rất có tính lịch sử.
Hóa ra Dư Anh còn là con nhà giàu.
“Có phải căn nhà này đã rất lâu đời rồi không?” Tiêu Thầm hỏi.
“Đúng vậy, của ông ngoại để lại cho mẹ em.”
Tiêu Thầm thì thầm: “Phú bà đây…”
Dư Anh bật cười.
Hai người vào cửa thì Diệp Mẫn Hành đã dừng bước: “Ôi, đây là…Tiêu Thầm nhỉ?”
“Chào cô.” Tiêu Thầm khiêm tốn cúi người, “cô vẫn còn nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoang-huong/1808227/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.