Tiêu Thầm tranh thủ lúc Giang Ngôn đi tắm để gọi cho Dư Anh, thế nên Giang Ngôn vừa ra khỏi phòng tắm thì bắt được nụ cười thoáng qua của anh…
‘Không cướp được đâu.’ Giọng nói của người ở bên kia trầm thấp.
Nhìn thấy Giang Ngôn, Tiêu Thầm bèn nói: “Có chuyện này phải nói với cậu, Giang Ngôn đang ở nhà tôi.”
‘Sao cơ?’ Dư Anh ngẩn ra, ‘sao nó lại chạy sang nhà anh?’
“Cậu không cần lo, cậu nhóc…” Tiêu Thầm nhìn Giang Ngôn một cái rồi nói thẳng luôn: “Đánh nhau với người ta rồi tạm thời không dám đối diện với cậu, nên tôi dẫn về nhà tôi.”
Giang Ngôn có vẻ lúng túng.
Đầu kia im lặng một lát mới lại có tiếng: ‘Có phải bị thương rồi không?’
“Ừ, rách chút da trên mặt thôi, tôi dẫn cậu nhóc đi bệnh viện rồi, không sao cả, cũng không đụng đến xương.” Tiêu Thầm quay lưng đi, nhỏ giọng nói: “Cậu không cần lo, tôi sẽ chăm sóc thằng bé. Trẻ con dễ xấu hổ ấy mà, chẳng qua là sợ gia đình thấy vậy thì lo lắng, cậu cứ để cho nhóc con chút thời gian hòa hoãn lại, ngày mai tôi đưa trả về cho cậu.”
‘Ừ, em biết rồi, làm phiền anh.’
“Vậy bên ba mẹ cậu có cần phải báo trước một tiếng không?”
‘Khi nào về em sẽ nói với họ.’ Dư Anh dịu dàng nói, ‘cảm ơn anh, anh Thầm.’
“Không có gì. Tôi cúp trước đây.”
‘Ừ, tạm biệt.’
Giang Ngôn lại gần, đứng đó siết nhẹ khăn lông trong tay: “Anh con…nói gì rồi?”
“Không có gì, bảo chú chăm sóc con thôi.”
“Chú có thấy anh ấy sẽ giận không?”
Tiêu Thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoang-huong/1808224/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.