Tiêu Thầm hơi không vui vì Dư Anh không hề nhắc đến chuyện mình từng làm cảnh sát, nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì anh hình như chẳng có lập trường gì để mà không vui cả.
Cớ gì mà người ta phải nói cho mình biết chứ?
Tiêu Thầm rầu rĩ nói: “Sao trước giờ cậu không nói mình từng làm cảnh sát?”
Dư Anh cười đáp: “Không có cơ hội nào thích hợp, nên không nói.”
“Sếp Dư, hôm nay anh đến có việc gì không?” Nữ cảnh sát phụ trách nội vụ hỏi Dư Anh.
“Đến làm Thẻ thông hành biên giới, mấy ngày nữa đi du lịch Tây Tạng.”
“Dư Anh!” Đằng sau vang lên một giọng nam sang sảng, một người đàn ông mặc cảnh phục bước vào phòng nội vụ, gương mặt rắn rỏi không che nổi nụ cười, “anh từ đằng xa đã thấy giống cậu rồi, không ngờ lại là thật.”
“Anh Đằng, đã lâu không gặp.”
Dương Đằng khoác vai Dư Anh, nắm tay đấm đấm trên ngực anh: “Sao hôm nay lại đến đây?”
“Đi làm Thẻ thông hành biên giới, chuẩn bị đến Tây Tạng.”
“Đi làm gì?”
“Du lịch.”
Dương Đằng ôm cổ Dư Anh kéo ra ngoài: “Đi, qua chỗ anh ngồi một lát, có Bán Thiên Yêu* mới này, pha cho cậu một ấm nếm thử xem.”
Loading...
*Bán Thiên Yêu: một loại trà nổi tiếng của núi Ngũ Di, Phúc Kiến, Trung Quốc
“Em đi chung với bạn.” Dư Anh dừng lại, nhìn sang Tiêu Thầm, “có người chờ em mà.”
Dương Đằng quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Thầm, Tiêu Thầm vội nói: “Cậu cứ đi đi, tôi làm giấy tờ ở đây được rồi.”
“Vậy anh làm xong thì đến tìm em.” Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoang-huong/1808216/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.