Hai người sững sờ nhìn nhau vài giây, Dư Anh cúi người xuống trước, nhặt kéo lên rồi khẽ nhắc nhở: “Cẩn thận, bị thương thì phải làm sao?”
Lớp học bị tiếng kéo rơi chạm đất cắt ngang, yên lặng một lát, cô giáo bắt đầu giảng tiếp.
Tiêu Thầm ngượng ngùng miết cánh hoa hoa tulip bên tay mình.
“Đừng có bứt hoa thế chứ.” Dư Anh kề bên tai anh, nhỏ giọng nói, “anh Thầm, sao anh không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.”
Người này lại chọc mình rồi, Tiêu Thầm quay đầu lại thì phát hiện đáy mắt Dư Anh thoáng ánh cười nhàn nhạt.
“Tôi không có bứt.” Ngón tay Tiêu Thầm cọ nhẹ lên cánh hoa mong manh, động tác rất dịu dàng, nhưng lời nói ra lại rất lạnh lùng: “Nhưng muốn thương hương tiếc ngọc cũng không đến lượt nó.”
Anh đúng là muốn thương hương tiếc ngọc đấy, nhưng người ta vừa cao vừa to, thế là không nhịn được bật cười.
“Cười gì vậy?” Thấy Tiêu Thầm cười, Dư Anh cũng cười theo. Tiêu Thầm hiếm khi cười một cách rõ ràng như vậy, Dư Anh cảm thấy anh cười rất đẹp.
Nụ cười của một người lạnh lùng hấp dẫn thế đấy.
“Không có gì.” Tiêu Thầm ngưng cười, “nghiêm túc nghe giảng.”
Dư Anh đóng vai bé ngoan: “Được.”
Tiêu Thầm bảo người ta phải nghiêm túc nghe, nhưng chính mình thì đã thả hồn đi đâu, đúng là tiêu chuẩn kép lắm. sau đó, anh không tiếp tục nghe cô giáo nói nữa, chẳng khác nào một học sinh yêu sớm, bị tình yêu làm mụ mị đầu óc chẳng nghĩ được gì khác nữa, nhìn một đóa hoa cũng nghĩ đến nụ cười của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoang-huong/1808214/chuong-15.html