Kết thúc ván đấu, đội của Giản Ngôn Chi vững vàng giành được chiến thắng.
Khi nhà chính của đối thủ phát nổ trên màn hình, giữa những tiếng hoan hô của khán giả, Giản Ngôn Chi vẫn chưa dám tin vào sự thật này.
Thắng rồi? Thắng...thật rồi?
Đội của bọn cô đã giành được chiến thắng trước đội của Hà Uyên?
Xuống sân khấu, khu vực phòng chờ.
Một đoàn người đi về phía Giản Ngôn Chi, dẫn đầu đoàn người đó là Tống Nam Tử đang khoác tay Hà Nguyên Gia, vẻ mặt hờn dỗi xen lẫn tủi thân. Lúc này không biết chị ta lại tố khổ gì với Hà Nguyên Gia, sắc mặt Hà Nguyên Gia bắt đầu có một chút mất kiên nhẫn.
Cô không có hứng thú gì với hai người này, cũng chẳng có hứng với mấy nhân viên đi sau họ, nhưng...cô không ngờ trong đoàn người này lại có cả Hà Uyên, anh đi bên phía còn lại của Hà Nguyên Gia, dáng cao lưng thẳng, chỉ là biểu cảm trên mặt hơi khó chịu.
"Hey, cô Giản." Giản Ngôn Chi vừa định đi thì nghe thấy Hà Nguyên Gia lên tiếng gọi cô lại.
Mọi người đồng loạt hướng mắt về phía cô, giờ thì Giản Ngôn Chi cũng chẳng thể đi được nữa, đành phải tươi cười tiến lại đó, "tổng giám đốc Hà."
"Ban nãy tôi có xem trận đấu của các bạn, cô Giản, cô đúng là chơi tốt thật, thao tác rất mượt."
Giản Ngôn Chi khiêm tốn, nói, "đâu có, nhờ mọi người nhường cả thôi, sao tôi dám múa rìa qua mắt thợ trước mặt các tuyển thủ chuyên nghiệp chứ."
"Cô đừng khách sáo, chỉ nói trong số những người bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoang-choc-phai-long-em/1717743/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.