Bàn tay đang kéo áo khoác trên đầu xuống của Giản Ngôn Chi chợt khựng lại.
Khi cô nhận ra người trước mặt là ai thì ngây người hai giây, sau đó mới ngại ngùng nói, "...Em quên mang theo rồi."
"Vậy thì cô đội cái áo này về lại phòng bao đi," hình như anh cất bước rời đi rồi, Giản Ngôn Chi ngớ ra vội vàng kéo áo khoác xuống để cặp mắt lộ ra bên ngoài, "này, đợi em với."
Hà Uyên quay đầu lại, chỉ thấy hơn phân nửa cái áo khoác của anh đã chạm đất. Còn cô gái kia, sau khi gọi anh lại quay đầu úp mặt vào tường vì có người tò mò nhìn sang đây.
"Dù gì cũng nên tôn trọng cái áo này một chút chứ," Hà Uyên quay trở lại, anh hơi cúi người, để mình có thể nhìn thấy cặp mắt to đáng thương kia, "cái này là áo khoác, không phải khẩu trang cỡ lớn."
"Ê ê, mày nhìn người đằng kia xem, cao ghê á."
"Lại còn đẹp trai vl nữa, có phải là người nổi tiếng không?"
"Không biết nữa, qua đó hỏi thử?"
"Ây thôi, mày đi đi, tao ngại lắm."
"Tao á..."
Cách đó không xa có hai cô gái đang đùn đẩy nhau, Giản Ngôn Chi nghĩ thầm, cô thì chưa thu hút sự chú ý của ai, còn anh ấy thì hay rồi...
"Uyên thần, chúng ta đi mau thôi." Giản Ngôn Chi vừa dứt lời, bất ngờ nhìn thấy người đàn ông trước mặt đột nhiên khom hẳn người xuống, thò tay kéo lấy phần viền áo khoác đang vắt trên người cô.
"Làm gì vậy?"
"Xoẹt," khóa kéo bị kéo lên hết cỡ, Giản Ngôn Chi ngả người ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoang-choc-phai-long-em/1717733/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.