Chương trước
Chương sau
Tiết Thường mười bốn tuổi thì cửa nát nhà tan, dù cực kỳ bi ai nhưng lại dị thường tỉnh táo, sau khi thấy rõ thái độ của Tri phủ thì trong lòng liền như gương sáng, biết kẻ thù nhà mình là những kẻ Tri phủ muốn bảo vệ, tóm lại là rắn chuột một ổ, cùng một giuộc với nhau cả thôi.
Tri phủ thấy hắn khiêm cung có lễ, không tìm ra sai sót, mà bên ngoài lại có một đống người đang đứng ngó xem, tự nhiên cũng không thể làm khó hắn, lúc này mới cho hắn toàn thân trở ra. Về khế đất tòa nhà cũng như khế đất cửa hàng, Tiết Thường không nói tới một chữ, trong nhà đã đốt thành tro, những hồ sơ lập trong quan phủ dù sao cũng đã muốn bị tiêu hủy, hắn đề cập tới cũng vô dụng, ngược lại còn khiến cho đối phương sinh lòng cảnh giác.
Đối phương thủ đoạn tàn nhẫn, hiển nhiên là muốn nhổ cỏ tận gốc, hắn cho rằng giả bộ ngây thơ cái gì cũng không biết thì có thể đổi được một con đường sống, không dự đoán được những người đó lại cẩn thận vô cùng, sợ để lại hậu hoạn, một đường đều đuổi giết.
Hắn cùng với Vân Tê hai người trốn đông trốn tây, chật vật vạn phần, phải giả dạng thành tên khất cái dị thường gian khổ mà chạy thoát thân. Hắn sống an nhàn sung sướng đã quen, làm sao lại chịu được những ngày như vậy, cũng may một đường đều có Vân Tê bên cạnh, trong lòng mới dễ chịu hơn một ít. Vân Tê tuy rằng ít lời thiếu ngữ, nói chuyện không khéo léo, nhưng lại đối với hắn rất trung thành và tận tâm, rõ ràng là nhỏ hơn hắn, nhưng nơi chốn đều chăm sóc hắn.
Tiết Thường tươi cười có chút trầm ngâm : ” Vân Tê, ngươi tội tình gì ? Ta lúc trước thu nhận ngươi là bởi vì gia cảnh của ta giàu có, chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, ngươi đã cứu ta một mạng, thừa sức trả nợ, vì sao còn muốn đi theo ta lúc nào cũng bị đe dọa tính mạng ? “.
Vân Tê cắn môi, vẻ mặt kiên nghị : ” Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”. ( Dù cho ơn nghĩa chỉ nhỏ như giọt nước nhưng phải dùng cả dòng suối để báo đáp)
Vậy ơn cứu mạng kia, ta phải trả lại như thế nào đây ? Trong lòng Tiết Thường cười khổ, vươn tay sờ sờ lên mái tóc lộn xộn của hắn, nói vậy bộ dạng mình lúc này cũng không khá hơn chút nào, thở dài nói : ” Vân Tê, sau này ngươi sẽ là đệ đệ ruột của Tiết Thường ta, nếu tránh được kiếp nạn này, chắc chắn ta sẽ có ngày xoay người, ngươi chờ xem”.
Vân Tê dĩ nhiên tin tưởng năng lực của hắn, nghe vậy gật gật đầu, bỗng nhiên trừng lớn mắt, cúi đầu kinh sợ nói : ” Vân Tê chỉ là hạ nhân, làm sao xứng được làm đệ đệ của công tử, công tử không thể….”
Tiết Thường khoát tay : ” Ngươi không nhận lời cũng không sao, trong lòng ta ghi nhớ là được”.
Một năm sau, Tiết Thường tìm ra lối thoát, mang theo Vân Tê đi đến một thư viện bên ngoài tỉnh chuyên mở ra cho thư sinh nghèo đặt chân, kể từ đó, cuối cùng cũng có thể yên ổn xuống, sau này lại dùng tất cả biện pháp để tranh thủ được một vị trí trong danh sách thi Hương, năm thứ hai thành công thi đỗ, mà còn đỗ đầu bảng đạt giải Nguyên, vì thư viện tồi tàn này mang về nhiều vinh quang.
Sau khi thi đỗ, hắn cảm ơn các phu tử trong thư viện rồi dẫn theo Vân Tê đến kinh thành, sau đó hai lần thi Hội, thi Đình đều là đầu bảng, trở thành vị Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất trong triều đại này. Tiết Thường liên tục đỗ tam giáp đầu, được Hoàng đế vô cùng yêu thích, đi vào Hàn Lâm Viên, quan thăng tứ phẩm, có thể nói là một bước lên trời.
Năm này, Tiết Thường mười bảy tuổi, ở lại kinh nhậm chức, từ đó chính thức bước lên con đường làm quan.
Sau khi ở kinh thành sống an ổn, Tiết Thường lần thứ hai phái người đến thư viện ấy nói lời cảm tạ, cũng giúp đỡ ngân lượng cho họ sửa chữa lại phòng ở, cải thiện bữa ăn, sau đó lại mời sư phụ trở về dạy Vân Tê luyện võ.
Hai năm nay, Vân Tê vì để khiến cho hắn không có ưu phiền mà chỉ ở nhà chú tâm học tập, nên mặc dù tuổi còn nhỏ mà đã đi làm công nhật, ngân lượng kiếm được toàn bộ đều dành để chi tiêu cho sinh hoạt và việc đọc sách của hắn, Tiết Thường cũng không già mồm cãi láo, biết tình thế ép người, liền không chút nào từ chối mà lấy vào, chẳng qua trong lòng đều nhớ rõ từng chút một. Hiện giờ phủ đệ có bổng lộc nên tự nhiên phải trả lại những gì mình đã nợ.
Vân Tê yêu thích luyện võ, Tiết Thường liền tìm người đến dạy võ công cho hắn, tại các tửu lâu, quán trà, thấy vẻ mặt khát vọng của Vân Tê lúc nghe các vị thuyết thư miêu tả các vị tướng quân anh minh thần võ trên chiến trường ấy, Tiết Thường liền tìm các loại sách binh pháp mưu lược cho hắn đọc ; Vân Tê đối với loại quan hệ huynh đệ ngang hàng này rất là kinh sợ, thậm chí không gọi Tiết Thường là “Công tử” nữa mà lại sửa miệng thành ” Đại nhân”, hắn lợi dụng lễ tiết chủ tớ mà đối đãi.
Vân Tê không ngốc, chỗ nào lại nhìn không ra Tiết Thường nơi chốn đều quan tâm mình, lúc nào cũng thuận theo tâm ý của mình, nguyên bản đã khăng khăng một mực, lúc này liền dùng tất cả tâm tư của mình đều đặt hết lên người hắn.
Tiết Thường xem hắn là một nhân tài lương đống, thậm chí là toàn tài mà bồi dưỡng, dạy hắn binh pháp, dạy hắn đọc sách, dạy hắn tính sổ sách, thậm chí bắt tay dạy hắn tập viết, mỗi khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn đều sẽ cảm thấy vui mừng, cười nói : ” Chờ một ngày kia học thành, ngươi liền đi thi Võ Trạng nguyên, nhất định sẽ có thành tựu”.
Vân Tê nghe được mà run tay làm rơi bút xuống đất, vội vàng nhặt lên, vội vàng nói : ” Thuộc hạ sẽ không thi cái gì Võ Trạng nguyên ! “.
” Vậy ngươi luyện võ nghệ ngần ấy năm chẳng phải là sẽ hoang phế hay sao ? “.
” Sẽ không ! ” Vân Tê sắc mặt lo lắng : ” Thuộc hạ chỉ cầu có thể được bên cạnh đại nhân bảo hộ đại nhân chu toàn ! Nếu có thể đổi được một chữ “Bình an” cho đại nhân thì võ công của thuộc hạ sẽ không phải là vô ích !”.
Tiết Thường thấy hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhịn không được cười rộ lên : ” Nếu ngươi không muốn thi, vậy không thi. Vốn dĩ định chờ sau khi sự tình chấm dứt, ta cũng một lần nữa luyện võ, hiện tại xem ra cũng không cần nữa rồi. Ngươi ta hai người một văn một võ hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh, sau này ta đem tính mạng phó thác cho ngươi, vất vả ngươi rồi”.
” Đại nhân nói quá lời ! ” Vân Tê nghe được sợ hãi rồi tinh thần càng phấn chấn hơn : ” Thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực ! “.
Tiết Thường thấy thần sắc của hắn tất cả đều là sự nghiêm túc ngưng trọng không hợp với lứa tuổi, tư vị trong lòng khó có thể phân biệt, nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu hắn, khe khẽ thở dài.
Tính tình của hắn đã mài giũa đến không giống với năm đó, tuy trên mặt thân thiết, cười ấm áp tựa gió xuân, nhưng trong nội tâm lại xử sự xa cách cùng phòng bị, người tín nhiệm duy nhất chỉ có Vân Tê, cũng chỉ có tại trước mặt Vân Tê mới lộ ra vẻ thả lỏng.
Trong phủ cũng có tôi tớ và thị vệ, bởi vì hắn không đối đãi hà khắc với hạ nhân nên tất cả đều có chút trung thành với hắn, hắn cũng nguyện ý giao việc cho những người này làm, nhưng duy độc mỗi đêm đi vào giấc ngủ, chỉ có thể bảo Vân Tê canh giữ ở bên người, còn những người khác thì nhất quyết không cho phép bước vào cửa phòng nửa bước. Sau ba năm trải qua những ngày chim sợ cành cong, hiện giờ nếu nói đem tánh mạng giao ra thì cũng chỉ yên tâm giao vào trong tay một mình Vân Tê.
Tiết Thường mất thời gian rất lâu mới tra ra chân tướng chuyện năm đó, nguyên lai là bởi vì việc kinh doanh của Tiết gia quá lớn, cản đường người khác, người nọ họ Lý, gọi là Lý Như Minh, trên danh nghĩa cũng là bằng hữu của cha mẹ mình, ngày đó người này cũng làm khách ở Tiết gia, ban đêm ngủ lại cũng là chuyện mà hắn đã bày mưu đặt kế sẵn.
Bất quá nếu chỉ lấy sức một người như hắn thì làm sao có thể dễ dàng làm được việc ấy, như vậy Tri phủ cũng trộn lẫn một chân trong đó, Tri phủ vẫn luôn muốn chia một chén canh với Tiết gia, nhưng Tiết gia quá mức chính trực, không muốn cấu kết với quan lại, nhiều lần chống đẩy. Tri phủ đã sớm ghi hận trong lòng, lại ăn nhịp với Lý Như Minh, sau đó an bài vài người thân thủ nhanh nhẹn trong phủ nha làm nội ứng ngoại hợp, lúc này mới đắc thủ.
Hiện giờ sản nghiệp Tiết gia tất cả đều rơi vào tay Lý Như Minh, nhưng tên Lý Như Minh kia cũng không phải là người giỏi kinh thương, mới chỉ ngắn ngủi ba năm, sinh ý đã không bằng lúc trước, cũng may hắn vẫn luôn cấu kết với Tri phủ, chiếu ứng lẫn nhau, nên vẫn sống đến như cá gặp nước.
Khế đất và khế cửa hàng của Tiết gia đã sớm bị tiêu hủy, không có công văn căn cứ xác minh chính xác, mặc dù đưa bọn họ ra trước công lý cũng không thể lấy lại sản nghiệp nhà mình, huống chi những sản nghiệp đó cũng đã bị Lý Như Minh làm lụn bại đến gần hết, dù cho có thu hồi lại cũng không có ý nghĩa.
Năm đó tuy rằng Tiết gia không đến nỗi khoa trương như là giàu đến phú khả địch quốc, nhưng cũng coi như giàu gần nửa quốc gia, trước là bởi vì quan phủ liêm minh nên vẫn luôn sống rất khá, không dự đoán được sau khi thay đổi một Tri phủ khác thì liền rơi vào kết cục như thế. Bất quá nếu chỉ dựa vào một tên Tri phủ thế này mà lại có năng lực tùy ý hủy đi công văn hồ sơ do triều đình lập ra sao? Như vậy trong đó nhất định còn liên lụy đến những người phía trên. Một chuỗi này cấu kết với nhau, sau khi lấy được tài sản Tiết gia, mặc dù mỗi người chỉ được chia một hai phần thì cũng đủ để bọn chúng hưởng thụ.
Tiết Thường đã vào triều làm quan, những gia nghiệp không còn dư lại bao nhiêu đó không cần cũng thế, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chính là nhổ tận gốc toàn bộ bọn chúng, bởi vậy tuy rằng án tử năm đó đã được sưu tập đầy đủ chứng cứ, nhưng vẫn kiềm chế không hành động, lại tiếp tục âm thầm bắt tay vào việc sưu tập chứng cớ phạm tội của đám tham quan ô lại đó.
Mà những kẻ ở Giang Nam khi xưa phái người đuổi giết hắn nhưng lại để hắn chạy thoát, vốn tưởng rằng hắn sẽ chống đỡ không được bao lâu liền sống không nổi, thế nhưng không ngờ sau này lại nghe được tin tức hắn vào triều làm quan, kinh hãi đến nỗi ăn ngủ không yên, suốt đêm bắt đầu sử dụng các loại quan hệ.
Trong đó từ trên xuống dưới liên lụy rất rộng. Tiết Thường tuổi còn trẻ lại lẻ loi một mình, trên triều đình chỉ thấy nguy cơ tứ phía, quả thực như là đang đi trên miếng băng mỏng, không dám đi nhầm nửa bước, ban đêm cũng không biết đã gặp được nhiều ít ám sát, đều là cửu tử nhất sinh.
Tiết Thường dùng thời gian hai năm để đứng vững gót chân trong triều, chờ sau khi thời cơ chín muồi, rốt cuộc đem tất cả chứng cứ phạm tội đều tung hết ra. Một phiến đá làm dấy lên bao nhiêu tầng sóng nước, Hoàng đế khiếp sợ, sau khi xác minh tất cả chứng cứ phạm tội đề là chính xác, vô cùng giận dữ, hạ lệnh xử lý nghiêm khắc, trải qua thẩm vấn nghiêm tra, đem cổ thế lực này diệt trừ tận gốc.
Năm này, Tiết Thường mười chín tuổi, chỉ hận không thể chính tay đâm kẻ thù, nhưng nhìn thấy bọn họ kẻ đáng sung quân thì sung quân, đáng chặt đầu thì chặt đầu, đáng diệt cửu tộc thì diệt cửu tộc, cuối cùng mới nhẹ nhõm một hơi, khi màn đêm buông xuống liền quỳ trước bài vị tổ tông cùng cha mẹ, cảm thấy đã có thể an ủi oan hồn của họ.
Thần kinh buộc chặt mấy năm qua của Tiết Thường nhất thời được thả lỏng, thân mình không thể thừa nhận được sự chênh lệch lớn như vậy, lập tức liền trở nên hư nhược, thêm vào đó lại vào lúc cuối thu mà quỳ suốt một đêm lạnh lẽo, cuối cùng chống đỡ không được, bệnh nặng một trận.
Vân Tê sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng kêu thầy thuốc lại đây bắt mạch chữa bệnh, còn mình thì cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chăm sóc, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi mất màu, cảm thấy cả trái tim mình đều quặn đau, sắc thuốc đút thuốc đều tự mình làm, thấy hắn rốt cuộc cũng tỉnh lại, kích động đến nỗi nước mắt đều sắp rớt xuống.
Tiết Thường chống tay ngồi dậy, thấy hắn đỏ mắt sốt ruột cuống quít chạy lại đỡ mình, nhịn không được suy yếu mà cười cười, nói giọng khàn khàn : ” Không chết được”.
Vân Tê nghe được chữ “chết” này thì trong lòng run lên, mím chặt môi không rên một tiếng, xoay người bưng thuốc lại đây, bởi vì rất nóng, cầm muỗng vừa khuấy vừa thổi, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc.
Tiết Thường nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong tim ấm áp, khóe môi lần thứ hai hiện lên một tia ý cười, thở dài : ” Bệnh một trận cũng tốt, từ nay về sau thoát thai hoán cốt, cái gì cũng có thể buông xuống được”.
Vân Tê khó có thể nghe thấy mà hít hít mũi, yên lặng gật gật đầu.
Lại qua hai năm, Tiết Thường được thăng quan làm Thừa tướng, dưới một người trên vạn người. Từ khi hắn vào triều tới nay, các đồng liêu đã sớm bị những hành động của hắn làm kinh sợ, sôi nổi coi hắn như mãnh hổ, hiện giờ càng không có người dám xem nhẹ hắn.
Tiết Thường nhận các lời chúc mừng của mọi người, ngày đó sau khi về phủ liền ngồi trong đình nghỉ mát bên hồ uống đến say mèm, nụ cười ngày xưa luôn bắt tại trên môi lúc này tất cả đều không thấy bóng dáng, ánh mắt ngà ngà say nhìn quanh một vòng, lẩm bẩm nói : ” Vân Tê, ngươi xem viện này sửa sang lại có được không ? Có mang theo nét của trang viên nơi Giang Nam không ? “.
Vân Tê đã muốn trưởng thành thành thiếu niên, khí chất trầm lặng thêm vài phần thanh cao lạnh lùng, vẫn không thích nói chuyện như trước, đứng bên cạnh yên lặng nhìn hắn uống từng hơi từng hơi, rốt cuộc nhịn không được nhíu mày đoạt lại bầu rượu : ” Uống nhiều hại thân, đại nhân vẫn là nên trở về nghỉ ngơi đi”.
Tiết Thường giống như không nghe được lời hắn nói, chỉ chỉ cảnh sắc bốn phía, tiếp tục hỏi : ” Ta hỏi ngươi, viện này sửa lại thế này được không ? “.
” Sửa lại rất đẹp” Vân Tê dựa theo thực tế trả lời, cắn môi nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu : ” Nhưng mà sẽ nhớ đến cảnh xưa làm hao tổn tinh thần”.
Tiết Thường sửng sốt một chút, ha hả cười rộ lên, một phen đoạt lại bầu rượu trong tay hắn, lại rót thêm cho mình một ly, lắc đầu thở dài : ” Nhớ đến cảnh xưa làm hao tổn tinh thần… Ha hả, cũng là ngươi nghĩ thông suốt a ! Những năm này ta xem như sống uổng phí… “
Vân Tế thấy hắn vừa cười vừa uống, sốt ruột đến không biết phải làm thế nào cho phải, nhịn không được lại khuyên hắn trở về nghỉ ngơi.
Tiết Thường vẫn như trước không nghe hắn nói, kinh ngạc rồi ngồi phát ngốc một lát, tươi cười dần dần trở nên lạnh đi, cắn răng nói : ” Xây lâm viên thì như thế nào ? Làm Thừa tướng lại như thế nào ? Tiết gia hiện giờ chỉ còn lại một mình ta, ta được chức Thừa tướng này để làm gì ?! ” Nói xong liền vung tay quét hết bầu rượu cùng ly rượu xuống đất, thần sắc tràn đầy cừu hận cùng thống khổ.
Vân Tê nhiều năm như vậy vẫn luôn như bóng với hình cùng hắn nhưng lại chưa bao giờ thấy hắn phát giận, mặc dù là đối phó với kẻ thù, hắn cũng vẫn luôn nhẫn nhịn, hiện tại thấy hắn thống khổ như vậy, cả trái tim của mình cũng theo đó mà bị bóp nghẹt đến đau đớn, nhưng không biết phải an ủi thế nào, chỉ ngóng trông sau khi phát tiết một trận thì trong lòng hắn có thể dễ chịu hơn một chút.
Tiết Thường tựa vào cây cột phía sau lưng, thất thần nhìn bóng trăng in ngược trong hồ, thì thào nói nhỏ : ” Được tới để làm gì… Cái gì cũng không có… Không có….”
Vân Tê thiếu chút nữa bật thốt lên một câu : ” Ngươi còn có ta”, nhưng lập tức lại cắn môi sửng sốt. Chính mình chẳng qua chỉ là một hạ nhân được hắn vô tình thu nhận, làm sao có thể đánh đồng được với thân nhân của hắn ? Có tư cách gì để nói lời như thế ?
Tiết Thường say đến rối tinh rối mù, vẫn như cũ thì thào tự nói. Vân Tê thấy ý thức của hắn không còn rõ ràng lắm, vội vàng nâng hắn dậy, đem cánh tay hắn đặt lên vai mình, nửa nâng nửa kéo dẫn hắn về phòng. Vân Tê hiện giờ đã cao hơn không ít, nhưng bất quá cũng chỉ là vóc người của thiếu niên, cũng may tập võ luyện ra một thân khí lực nên dìu hắn trở về không tốn chút sức nào.
Tiết Thường dựa vào người hắn, đầu cũng lệch qua tựa vào bên đầu hắn, nghiêng mặt tiếp tục nói chuyện lầu bầu, trong miệng thở ra mang theo mùi rượu, nhẹ nhàng phẩy qua bên mặt hắn, có một chút phả vào tai hắn, nhiệt độ nóng bỏng khiến cho tai hắn xuất hiện một tầng sắc đỏ, đáy lòng có chút khó hiểu mà run rẩy, không khỏi kinh hoảng một trận.
Lúc Tiết Thường được Vân Tê đặt lên giường thì đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự. Vân Tê múc nước lau mặt cho hắn, thấy đôi chân mày thon dài sắc bén của hắn nhíu chặt lại, nhịn không được vươn tay xoa phẳng lại cho hắn, ngay sau đó lại bởi vì động tác thất lễ của mình mà hoảng sợ.
Tiết Thường luôn không cho phép người nào ngoài hắn ra gần mình, bởi vậy trước đây lúc tắm rửa cũng sẽ bảo hắn chà lưng cho, nhưng hắn lại chưa bao giờ chạm qua mặt của Tiết Thường, lúc này cũng không biết không đúng chỗ nào mà bỗng nhiên lại vươn tay ra, lúc sắp chạm vào thì chợt dừng lại, vội vội vàng vàng rụt tay về, trái tim đột nhiên đập có chút nhanh, dồn dập đến miệng khô lưỡi khô, rõ ràng nơi này không có người bên ngoài, nhưng ánh mắt lại khó hiểu mà có chút trốn tránh.
Tiết Thường yêu thích sạch sẽ, nhưng trong vài năm chạy thoát thân thì không có cách nào làm được, sau này khi mọi chuyện đã được dàn xếp ổn thỏa, mỗi ngày trước khi đi ngủ hắn đều phải tắm rửa, không khác gì với lúc còn sống tại Giang Nam. Vân Tê lấy lại bình tĩnh, sợ hắn nửa đêm hoặc buổi sáng tỉnh lại không thoải mái, quyết định lau người cho hắn, vì thế lại đi đổi một chậu nước ấm lại đây.
Cởi bỏ y phục của hắn thay hắn chà lau tỉm mỉ, lại xoay người hắn cũng lau một lần phía sau lưng, cuối cùng nhìn tới tiết khố của hắn thì lại khó xử, thật sự không biết phải xuống tay thế nào, tổng cảm thấy có một điều đáng sợ gì đó đang chờ đợi mình, trong lòng lo sợ bất an.
Tiết Thường tuy rằng uống rượu say, nhưng khi ngủ lại vô cùng tốt, mày hơi hơi nhíu lại, dưới rèm mi mông lung một tầng bóng ma, đôi môi mỏng manh bởi vì uống rượu mà so với ngày thường có vẻ càng hồng nhuận đầy đặn thêm một ít.
Vân Tê nhìn thấy thì lần thứ hai miệng khô lưỡi khô, ảo não nhắm mắt, thở sâu bỏ mọi suy nghĩ sang một bên, tầm mắt run run bắt tay cởi tiết khố hắn ra, kiềm chế sự kinh hoàng trong tim, vừa cẩn thận vừa bối rối mà lau qua hạ thân hắn một lần, lại nghiêng ngã lảo đảo lao ra ngoài đổi nước, lần thứ hai trở về vẫn như trước không dám nhìn thẳng hắn, luống cuống tay chân mặc lại quần áo cho hắn, đắp kỹ chăn, cuối cùng giống như muốn nhũn cả người mà ngồi bên giường thở phì phò, toàn thân bị mồ hôi làm ướt đẫm, cả người phảng phất giống như mới từ trong nước đi ra.
Màn đêm buông xuống, Vân Tê mơ thấy một giấc mộng thập phần hoang đường, trong mộng Tiết Thường giống như lúc say rượu mà dán bên tai hắn nói chuyện, càng nói thanh âm càng nhỏ, dần dần bị bao phủ giữa đôi môi, hai cánh môi mỏng manh mang theo ấm áp dán lên tai hắn, làm cho trái tim hắn như bị ma sát vừa ngứa vừa tê dại, khiến hắn thất thần giống như linh hồn muốn lìa khỏi xác.
Nửa đêm, Vân Tê từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, đầu đầy mồ hôi mà thở hổn hền, bị cảnh tượng trong mộng làm cho sợ đến hồn phi phách tán, bỗng nhiên cảm thấy dưới thân có chút dính dấp khó chịu, lấy tay sờ, vừa sờ tới thì cả người đều cứng lại rồi.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu, cuối thu đêm lạnh, hắn bị ý nghĩ của chính mình làm toát một thân mồ hôi lạnh, bất tri bất giác bỗng nhiên xốc chăn xuống giường, hài cũng không mang vào liền không đầu không đuôi chạy ra khỏi phòng, trong bóng đêm một đường vọt tới bên hồ suýt chút nữa liền trực tiếp nhảy xuống, may mắn đúng lúc ghìm lại bước chân, gõ lên đầu một cái, vô thanh vô tức trầm xuống hồ nước lạnh băng đến thấu xương.
Hiện giờ hắn đã mười lăm tuổi, tâm trí như sông băng tựa hồ dần dần tan chảy, nhưng đợi đến khi băng tan thì lại mang đến một tia sét đánh kinh thiên, hắn trăm triệu không dự đoán được chính mình thế nhưng lại có ý nghĩ không yên phận đối với chủ tử, đối với mình hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể vùi đầu vào trong nước cho ngộp chết, nhưng khi bị nước lạnh ập vào mặt thì nhanh chóng tỉnh táo, lại bắt đầu lo lắng Tiết Thường uống rượu rồi tỉnh lại sẽ tìm nước uống, không biết có chỗ nào không thoải mái hay không, thở sâu lại bò lên bờ.
Sau khi trở về phòng liền nhanh chóng lau người thay một bộ quần áo mới, đi đến trong phòng nhìn nhìn, thấy Tiết Thường ngủ đến trầm ổn, lúc này mới thả lỏng mà lui ra ngoài, sóng nhiệt từ bên tai nóng đến trên mặt, giống như đã phạm phải lỗi lầm gì đó to lớn lắm, lén lút giặt sạch quần áo.
Ngày thứ hai, Vân Tê vốn thân thể luôn luôn cường trán thế nhưng cũng vì ngâm nước lạnh mà bị cảm, chỉ sợ là điều này có quan hệ rất lớn đến tâm tình.
Tiết Thường sau khi hạ triều liền thấy sắc mặt hắn tái nhợt, lập tức phát hiện hắn sinh bệnh, vội vàng kéo hắn trở về làm cho thầy thuốc xem bệnh, sau khi biết chỉ hơi hơi cảm một chút, lúc này mới có chút yên tâm.
Vân Tê áy náy đến nỗi không dám ngóc đầu, đè nén suy nghĩ lúng ta lúng túng nói : ” Thực xin lỗi, khiến đại nhân quan tâm”.
Tiết Thường tiếp nhận chén thuốc trong tay hạ nhân, học theo hắn mà vừa khuấy vừa thổi, nhẹ giọng nói : ” Là ta tối hôm qua tùy hứng, uống nhiều đến nỗi say bất tỉnh nhân sự, làm hại ngươi cũng chịu tội theo. Bất quá say một lần trong lòng ngược lại đã bình phục rất nhiều, từ nay về sau sẽ không làm như thế nữa”.
Vân Tê nghe xong cảm thấy chính mình càng không có mặt mũi gặp người, đầu lại cúi thấp vài phần, cũng chưa chú ý đến hắn đã đưa chén thuốc đến trước mặt mình.
Tiết Thường kinh ngạc nhìn hắn một cái, thu chén thuốc lại, dùng muỗng múc một chút đưa đến bên môi hắn : ” Nên uống thuốc”.
Vân Tê bị dọa một trận hết hồn, vội vội vàng vàng vươn tay đem muỗng cùng chén đều đoạt qua : ” Làm sao lại có thể làm phiền đại nhân, ta… Ta tự mình làm ! ” Nói xong thấy nước thuốc trên muỗng bị đổ ra, cũng không để ý nhiều, cúi đầu liền ực ực vài hớp uống hết toàn bộ nước thuốc.
Tiết Thường dở khóc dở cười : ” Vội vã như vậy làm cái gì ? Không ai giành với ngươi”.
Mặt Vân Tê từ trắng chuyển đỏ rồi lại trắng, ánh mắt không biết nên đặt ở chỗ nào, lung tung gật đầu : ” Ta lần tới chậm một chút”.
Tiết Thường cười cười, cầm chén lại đưa cho hạ nhân đang đứng hầu bên cạnh, bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt, liền đi đến một bên xử lý công vụ.
Từ đó, Tiết phủ từ trên xuống dưới ai cũng biết, Tiết Thừa tướng rất thân thiết với vị thị vệ bên người này, quả thực giống như đối đãi huynh đệ ruột, bởi vậy cũng xem hắn như là một nửa chủ tử.
Vân Tê lại không hề hay biết gì đối với thái độ của người bên ngoài, chỉ là cắm đầu học võ, hơn nữa tập so với ngày xưa càng chịu khó hơn, sợ mình không cẩn thận làm lộ ra tâm tư, vốn đã không nói nhiều lắm, vài năm sau này càng là một năm so một năm còn nói ít hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.