Chương trước
Chương sau
Không Hoa vẻ mặt lo lắng vọt vào đại điện, nhìn thoáng qua Bạch Lê, lắc đầu thở dài một tiếng, tiến lên vài bước vừa muốn thay hắn cầu tình với Thiên đế, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một mảnh ồn ào náo động.
Quan truyền lời vừa mới kịp bẩm báo một tiếng, Du Thanh mặt trầm như nước lo lắng  vọt vào, các hộ vệ chắn nửa vòng trước người hắn, tay cầm binh khí sắc mặt do dự, dựa theo bước chân của hắn mà từ từ lui lại phía sau. Thiên đế vẫn luôn tìm kiếm tung tích Du Thanh, vốn nên thả hắn tiến vào, nhưng lúc này hắn rõ ràng là đến không có ý tốt, có lẽ nên ngăn hắn lại, bọn hộ vệ nhất thời không biết làm thế nào, đành phải vừa chắn vừa lui, thùng rỗng kêu to.
Du Thanh tuy mặc thường phục của nhân gian, nhưng tướng mạo và khí chất đều đã khôi phục thành bộ dáng thượng tiên, vừa bước vào đã đem tầm mắt tập trung đến Bạch Lê đang quỳ gối giữa đại điện, cô đơn chiếc bóng, không để ý đến ánh mắt tức giận của Thiên đế, vội vã chạy tới ngồi xổm xuống, giang tay ôm lấy hắn, khẩn trương dò tìm trên mặt hắn :  ” A Lê, có bị thương chỗ nào hay không ? “.
Bạch Lê trừng lớn mắt giật mình nhìn chằm chằm hắn, cảm thấy khó hiểu đối với sự biến hóa dù chỉ là rất nhỏ trên gương mặt hắn cùng với ấn ký hoa mai giữa mi tâm kia, đôi môi tái nhợt giật giật, tiếng nói có chút khàn khàn : ” A Thanh ? “.
Du Thanh nhìn bộ dáng này của hắn thì cảm thấy đau lòng không thôi, ôm chặt hắn, một tay nhẹ nhàng vỗ về trấn an sau lưng hắn, tay còn lại vận dụng linh lực đến các đầu ngón tay rồi truyền vào cơ thể hắn, nhanh chóng tìm kiếm một phen, cắn răng nói : ” Bị thương lúc ở địa phủ ? “.
Bạch Lê có thể cảm giác rõ ràng rằng cơ thể đang được rót vào một dòng linh lực mới, đau đớn trong thân thể nháy mắt được giảm bớt, thở phào nhẹ nhõm, cũng chẳng buồn để ý đến những nghi hoặc nữa, trong đầu óc lúc này tất cả đều là sự vui sướng khi được nhìn thấy hắn, cong mày mỉm cười, vô cùng ỷ lại mà ôm lấy hắn : ” Chỉ bị thương một chút thôi”.
Vừa dứt lời, liền cảm thấy vết thương trên người đã hoàn toàn bình phục, Bạch Lê lần thứ hai giật mình, lập tức trong đầu hiện lên một đoạn ngắn, lúc đó tựa hồ khi mình vẫn còn là một con hồ ly thì đã được Du Thanh ôm vào trong ngực, được hắn khắc ấn ký hoa mai vào phía sau lưng.
Cảnh tượng rõ ràng vô cùng, Bạch Lê chỉ cảm thấy tự sâu trong ký ức toát ra một ít câu chuyện, mà những câu chuyện ấy dường như đã xảy ra thật lâu trước kia, những chuyện đã bị hắn lãng quên.
Việc hai người nói nhỏ với nhau cùng với việc trị thương ấy dù chỉ mới xảy ra trong chốc lát, nhưng Thiên đế ngồi trên điện thì lại nhìn xem mà mặt mày xanh mét, vung tay một lần nữa ngồi xuống, thanh âm hùng hậu vang dội trong Lăng tiêu điện : ” Còn có thể thống gì nữa ! Người tới, đem con hồ yêu kia ném xuống phệ yêu cốc !”.
Phệ yêu cốc tên cũng như ý nghĩa, là sơn cốc chuyên dùng để vây nhốt ác thú, ác thú trong sơn cốc chuyên ăn linh hồn yêu tinh, dù cho có là yêu tinh cường đại đi chăng nữa nhưng nếu đến nơi đó thì cũng chỉ có một con đường chết.
Du Thanh kinh hãi, hận ý trong lòng thật vất vả mới có thể áp chế lại lần thứ hai bộc phát, một tay ôm lấy Bạch Lê, lắc mình tránh đi những tên tiên sai đang muốn tiến lên bắt người, vừa muốn phát tác thì đã thấy sư phụ đứng ngăn trước người mình, nhìn Thiên đế nói : ” Bệ hạ, hồ yêu này cũng không phải tội ác ngập trời, nếu ném tới phệ yêu cốc thì có chút không ổn đi ? ” Vừa nói vừa đặt tay ra sau lưng ra dấu với Du Thanh, ý bảo hắn an tâm một chút chớ nóng nảy.
Du Thanh nhớ tới năm đó vì nhất thời nóng nảy mà ăn mệt, biết sư phụ chỉ là muốn tốt cho mình, nếu dựa theo tính tình lúc xưa thì hắn nhất định đã sớm phát tác, hiện giờ bởi vì đã ở thế gian tôi luyện ngàn năm, sớm đã quen với việc lá mặt lá trái cùng người cầm quyền, góc cạnh cũng đã mài nhẵn hơn một chút, rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt thất sắc của Bạch Lê, ôm chặt hắn mím môi trầm mặc.
Thiên đế đã sớm không còn kiên nhẫn với Du Thanh, nhưng vẫn phải cho Không Hoa lão quân chút mặt mũi, tại thiên giới này, tuy nói mình là người có thần quyền thống trị cao nhất, nhưng luận tu vi, bối phận, ông ấy cũng là người đứng trên mình.
Không Hoa lão quân thấy thần sắc Thiên đế dịu đi một chút, vội vàng nói : ” Tiểu hồ ly đến nay cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, năm đó sinh hoạt tại thiên đình cũng không phải do bản thân hắn tự tiện xông vào, mà là do hai sư đồ chúng ta tự tiện dung túng, thật sự không phải lỗi của hắn, mà việc đánh nát ngọc bích thiềm cũng chỉ là do vô ý bất cẩn, năm xưa chịu khổ trong thiên lao xem như đã bị khiển trách rồi “.
Bạch Lê không nháy mắt nhìn chằm chằm Du Thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ này, nghe xong lời ấy thì thân mình bỗng nhiên run lên, trong lúc đầu óc choáng váng, trước mắt lại hiện lên một ít hình ảnh, trong mơ hồ nhìn thấy mình thương tích chồng chất mà cuộn mình nằm trong đại lao, hoảng sợ nhìn roi sắt trước mặt, trên người đều là đau đớn bỏng rát, sau đó một người cầm binh khí trong tay vọt vào, ôm mình vào trong ngực, cái ôm ấp ấy cũng giống như hiện tại…
Không Hoa lão quân nói lời này cũng chỉ đổi lại một tiếng hừ lạnh của Thiên đế, lại nói : ” Tiểu hồ ly hôm nay tự tiện xông vào thiên đình, đích thật là không tốt, bất quá cũng chưa làm chuyện gì xấu, thần cho rằng, khiển trách một chút là được “.
Thiên đế hơi hơi nheo lại hai mắt : “Khiển trách một chút ? Không Hoa lão quân thật đúng là biết bao che khuyết điểm nhỉ ! Tránh nặng tìm nhẹ mà nói một đống như vậy, chính là đã đem việc hắn mê hoặc thượng tiên quên hết không còn một mảnh ? Huyền Thanh đại náo thiên lao, đánh cắp bảo khí, huyết tẩy địa phủ, có chuyện nào mà không liên quan đến tên tiểu yêu tinh này ? Ta thấy làm cho hắn tan thành tro bụi cũng không quá đáng ! ” .
Du Thanh nghe được lập tức giận dữ : ” Đúng người đúng tội ! Thiên đế nếu biết mọi chuyện đều là do ta làm ra, nên trừng phạt phải là ta ! Việc này có quan hệ gì đến hắn! “.
” Hừ ! Ngươi cho là ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao ? ” Thiên đế bị thái độ này của hắn chọc giận, chung quy không có kiên nhẫn nghe người ta cầu tình nữa, phất tay nói : ” Không Hoa lão quân chớ nhiều lời, Huyền Thanh cùng con tiểu hồ ly này đều phạm vào giới luật thiên đình, tội tuyệt không hề nhẹ ! Các ngươi đều thất thần làm cái gì ? Còn không mau trói người lại ? “.
Tiểu tiên trói người làm gì là đối thủ của Du Thanh, hơn mười người đồng loạt xông lên, chỉ bị một chưởng mang theo linh lực hùng hậu của hắn đánh văng ra thật xa. Du Thanh ôm chặt Bạch Lê phi thân ra đại điện, một cái xoay người liền lạnh mắt giằng co với đám người đang từ bên trong lao theo.
Bạch Lê nghe những lời tranh chấp trong đại điện, lại cảm nhận được linh lực cực kỳ thâm hậu, thuần khiết và không thèm che giấu đang cuồn cuộn trong cơ thể Du Thanh, hồi ức trong đầu ùn ùn kéo đến, thống khổ nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt quần áo trước người Du Thanh, lẩm bẩm nói : ” A Thanh….”
Du Thanh cả kinh, lo lắng áp lòng bàn tay lên trán hắn : ” Làm sao vậy ? Có chỗ nào không thoải mái sao ? “.
Bạch Lê lắc đầu, mở mắt ra tham lam nhìn hắn, con ngươi đen láy dần dần nổi lên sương mù : ” A Thanh, sao ta lại có thể quên ngươi….”.
Nguyên lai người mình đau khổ tìm kiếm truy đuổi ngàn năm qua, đã sớm có một tầng ràng buộc sâu sắc với mình như vậy, đã từng cho rằng vì ngàn năm cầu mà không có được nên cảm thấy ủy khuất, hóa ra tất cả đều là do chính mình tạo thành. A Thanh vì mình làm nhiều chuyện như vậy, mà mình lại chỉ vì một chút thống khổ mà quên đi hắn.
” Không có việc gì, ngươi cuối cùng cũng sẽ ở cùng một chỗ với ta ” Du Thanh cúi đầu cười cười với hắn, nét rét lạnh trong mắt khi nhìn đến đôi con ngươi trong suốt ấy  liền biến thành sự dịu dàng như ngày thường.
Du Thanh đã sớm đoán được, những ký ức ẩn sau trong đầu Bạch Lê một khi chịu kích thích thì sẽ bị khơi dậy, cho nên mới vẫn luôn do dự có nên nói những chuyện trước kia cho hắn hay không, vì sự do dự này nên bây giờ trong lòng vô cùng hối hận, hiện tại nhìn thấy bộ dáng thống khổ này của hắn, ngực lại bắt đầu nhói đau, trái tim tựa như bị ngâm trong chảo dầu mặc cho ai chiên ai nấu.
Bên này hai người đang nói chuyện, bên kia, mười hai Kim tiên đã muốn vọt ra khỏi đại điện, từng người lấy pháp bảo tiên khí của mình ra, dàn trận bao vây bọn họ.
Du Thanh lần trước đã hỗn chiến với mười hai Kim tiên, tuy rằng làm trọng thương bốn người trong bọn họ, nhưng chính mình cũng bị thương không nhẹ, dù cho có lợi hại hơn đi chăng nữa thì cũng có lúc không địch lại nhiều người, hôm nay là lần thứ hai giằng co với bọn họ, nhưng hắn vẫn mang vẻ mặt thong dong như cũ.
” A Lê, ngươi biến trở về hồ ly đi ” Du Thanh rũ mắt vỗ vỗ lên người Bạch Lê : ” Hình thể nhỏ một chút mới ít bị thương tổn”.
Bạch Lê nhớ rõ thực lực của mười hai Kim tiên kia, trong lòng rối rắm không thôi, giương mắt nhìn hắn nói : ” Hôm nay ta có thể đồng thời cùng ngươi ứng phó với bọn họ được không ? “.
” Ngươi không phải là đối thủ của bọn họ, ôm chặt ta là tốt rồi” Du Thanh cười cười với hắn, thấy hắn có chút mất mát, lại nói : ” Phong ấn trên người của ngươi nhất thời ta cũng không giải được”.
Bạch Lê không muốn gây thêm phiền phức cho hắn, đành phải gật đầu nghe lời, cọ cọ lên ngực hắn, nhanh chóng hóa về nguyên hình, những cái đuôi lông xù đều cuộn lại, hai chân trước khoát lên trên cánh tay đang gập lại của hắn, quay đầu trừng lớn mắt cảnh giác nhìn chung quanh.
Du Thanh một tay ôm chặt hắn, tay kia thì đưa vào hư không, cửu cung linh kích được gọi về, trong chớp mắt xuất hiện tại lòng bàn tay hắn, người và kích hợp nhất, khí chất ôn nhuận ngày xưa đã biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại sự tiêu điều xơ xác mang đậm sát khí.
Mười hai Kim tiên lần trước đều đã ăn qua đau khổ, nên lần này vừa mới bắt đầu liền hợp thành trận pháp, đem pháp thuật từng người từng người kết hợp lại, chỉ qua nửa khắc liền gió cuốn mây tan, sắc trời bốn phía đều thay đổi.
Bạch Lê rất khẩn trương, hai chân mao nhung màu tuyết trắng ôm chặt lấy cánh tay Du Thanh,  rồi lại sợ dùng sức mạnh quá làm cho hắn bị thương.
Du Thanh đưa ngón tay gãi gãi lên người hắn, ý bảo hắn yên tâm, một tay kia nâng lên, linh kích bay lên không, dưới sự khống chế của pháp thuật mà vẽ thành một cửu cung bát quái trận, chặt chẽ bảo hộ mình và Bạch Lê vào trong đó.
Mười hai Kim tiên đồng loạt niệm chú ngữ, chim bay thú chạy, các vệt sáng mờ tụ hội giữa không trung, ngưng tụ thành một hỏa cầu chói mắt, ngọn lửa cực nóng làm không khí bốc thành một cỗ sóng nhiệt, bộc phát từng đợt trước mắt, hỏa cầu càng xoay càng lớn, mơ hồ có ánh điện xẹt qua nổ ầm như tiếng sấm.
Du Thanh chuyển động linh kích, bát quái trận bất ngờ thay đổi, làm đất đá, cây cối bốn phía tất cả đều bị cuốn vào trong tám cung Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai,  biến ảo khôn lường.
Tia chớp phát ra tiếng đánh giòn vang, mãnh liệt bùng nổ, từ trên trời giáng xuống. Đất đá trong bát quái trận bay lên, cây khô đan xen, thẳng tắp chắn lại. Hai phe va chạm, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, sóng nhiệt giống như gặp phải tường đồng vách sắt, một kích không thành lại tiếp một kích, như thế mấy lần, nhiều lần đều bị cửu cung trận biến đổi thất thường hóa giải thành vô hình, tản ra bốn phía.
Ấn đỉnh thiên, chuông lạc hồn, dây trói tiên, kính âm dương… Mười hai Kim tiên với các loại pháp khí khác nhau đồng loạt phát công, huyết khí trong ngực Du Thanh chợt ngưng trệ, trong miệng bỗng nhiên dâng lên một tia tanh ngọt, linh kích vung lên, định tại trung ương trận pháp.
Bạch Lê hai mắt nhắm nghiền, bởi vì linh lực bị ngưng trệ, lại bị tiếng nổ rền đập vào tai khiến cho đầu váng mắt hoa, ngay sau đó cảm thấy toàn thân được thả lỏng, mở mắt ra, phát hiện Du Thanh đã tạo cho mình một tấm chắn.
Ngoài tấm chắn tiếng sấm nổ rền vang, nhưng trong tấm chắn lại yên tĩnh một mảnh, Bạch Lê ngẩng đầu kinh ngạc nhìn thần sắc đông cứng của Du Thanh, nhớ tới cảnh tượng hỗn chiến trong thiên lao ngàn năm trước, khóe mắt bỗng nhiên có chút đau đớn, rất muốn hóa thành hình người sóng vai cùng hắn, vậy mà có lòng nhưng không có lực, cho nên càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ quấy rầy làm hắn phân tâm.
Chỉ một mình Du Thanh thì làm sao có thể là đối thủ của mười hai Kim tiên, nhưng lúc này khác với ngày xưa, mục đích của mười hai người kia là bắt bọn họ lại, mà bọn họ cũng không phải là vì tìm không ra lối thoát, bởi vì mặc dù có thắng nhưng cũng chạy không khỏi sự truy đuổi của thiên đình, vậy nên cách đánh cũng mang theo chút hương vị cá chết dưới rách.
Thiên đế nhìn tư thế không muốn sống kia của hắn, trong lòng bỗng nhiên có chút không chắc, vội vàng gọi mấy viên đại tướng trên thiên giới tiến đến trợ trận.
Du Thanh là Tán tiên trên thiên giới, thuộc con dân dưới gối Thiên đế, cho dù có phạm vào sai lầm to lớn nào đi chăng nữa thì chỉ nên cho mười hai Kim tiên ra ngựa, mà đại tướng thiên giới được thiết lập là dùng để chống kẻ thù bên ngoài, mà hiện giờ lại lấy ra để đối phó với Du Thanh, hành vi này trong lúc nhất thời đã khiến cho thần tiên bốn phía đang đứng xem có chút phê bình kín đáo.
Du Thanh đứng trong trận, không rảnh phân tâm, nên chưa từng dự đoán được bốn phía lại có vài tên đại tướng dũng mãnh thiện chiến đang bay tới. Một cây Toàn tâm đinh (*) từ phía sau phá không mà đến, nhưng hắn vẫn chưa phát giác.
Bạch Lê lại có cảm giác sắc bén của loài động vật đối với các mối nguy hiểm, lúc này cả kinh đến toàn thân lạnh lẽo, cuống quít mở ra chín đuôi hồ ly ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Du Thanh cả kinh, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe được Bạch Lê thống khổ kêu to, tâm thần hoàn toàn bị phá vỡ : ” A Lê ! “.
Bạch Lê tuy thống khổ nhưng lại nhẹ nhàng thở ra, lắc đầu thu đuôi lại.
Chỉ một lát ngây người thôi, cửu cung bát quái trận đã bị lộ ra một cửa, hỏa cầu giống như tại mê cung tìm được thông đạo, thẳng tắp phóng tới Du Thanh. Du Thanh muốn tránh nhưng không kịp, mắt thấy sẽ sắp bị thương nặng, phía trong tà áo bỗng nhiên trồi ra một cây Thái Cực kiếm, mạnh mẽ chém vào hỏa cầu.
Du Thanh nhận ra đó là kiếm của sư phụ, nhanh chóng đưa tay, cửu cung linh kích bắn xuyên qua, một tiến một lùi, cùng Thái Cực kiếm trái phải hỗ công, đánh lui hỏa cầu.
Một lần nữa ngưng thần, trong trận khôi phục một lát an bình, Du Thanh khẩn trương nhìn thoáng qua Bạch Lê, thấy một cái đuôi hồ của hắn bị cây Toàn tâm đinh đâm lút vào, máu tươi trào ra, lửa giận trong tim càng bốc lên ngùn ngụt.
Thu linh kích lại vào lòng bàn tay, trận pháp đột nhiên biến mất. Sắc mặt Du Thanh chưa bao giờ lại âm ngoan như vậy, thù mới hận cũ cộng lại, ánh mắt nhìn về phía Thiên đế quả thực như hận không thể đem ông ta đi lăng trì.
Mười hai Kim tiên thấy hắn thu trận pháp lại, mừng rỡ trong lòng, trong tay từng người bắn ra kim quang, thiên la địa võng dày đặc chụp về phía hắn.
Du Thanh nhếch môi, ôm chặt Bạch Lê, linh kích nhắm thẳng lên trời cao, giận dữ dựng lên, ngân quang bắn ra bốn phía phá tan chiếc lưới. Lăng không bay về phía sau, huy kích quét ngang, ngăn cách mình và mười hai Kim tiên ra khỏi mấy vị thiên tướng.
Thiên đế chợt kinh sợ : ” Huyền Thanh, còn không buông tay chịu trói, ngươi cùng con hồ ly này sẽ vạn kiếp bất phục ! “.
Du Thanh chống mạnh cửu cung linh kích xuống đất, sự ôn nhuận đã không còn nữa, thay vào đó chỉ là nhếch nửa miệng cười lạnh : ” Vạn kiếp bất phục thì lại như thế nào ? Bạch Lê, Huyền Thanh sớm đã là nhất thể, hắn chết thì ta chết ! Nếu ngươi dám lấy tính mạng của hắn, thì trước khi chết ta nhất định sẽ làm hại tất cả chúng sinh ! Nếu ta mất đi tình cảm chân thành, thì cũng muốn cho ngươi nếm thử một chút thế nào là mất đi thần uy, thế nào là thống khổ khi bị rơi xuống thần đàn ! “.
Chú thích:
(*) Toàn tâm đinh: Cây kim hướng tim. Ý nói là cây kim này một khi đâm vào bất cứ chỗ nào trong cơ thể, thì cuối cùng nó cũng sẽ chạy hướng về phía trái tim và đâm vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.