Du Thanh ở trong hào xá đơn sơ này đủ chín ngày, Bạch Lê trừ bỏ một ngày ba bữa sẽ trở ra ngoài, hầu hết thời gian còn lại đều canh giữ ở bên cạnh hắn, một tấc cũng không rời, thấy hắn mệt sẽ xoa bóp thái dương cho hắn, xoa bóp lưng, hoặc truyền một ít linh lực giúp cho cả người hắn được thư sướng hơn.
Kỳ thật khi hắn ẩn thân mà làm mấy động tác này thì người phàm cũng sẽ không phát hiện, nhưng Du Thanh vẫn cảm giác được, muốn mở miệng kêu hắn nghỉ ngơi, nhưng lại bởi vì trong trường thi cực kỳ an tĩnh, sợ kinh động đến giám khảo, hai lần ba lượt nhịn xuống.
Bạch Lê không cần động não suy nghĩ viết văn, cũng không cần vẫn luôn ngồi tại nơi chỉ có một thước vuông này, dĩ nhiên sẽ không thấy mệt, ngẫu nhiên nhàm chán đến cực điểm thì canh lúc giám khảo gõ cửa xem xét liền vọt tới trước mặt người nọ mà làm mặt ngáo ộp.
Du Thanh ngay cả những động tác nghịch ngợm nho nhỏ đó của hắn đều có thể cảm ứng được, buồn cười rất nhiều nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái, tuy nhiên dù có suy nghĩ như thế nào thì cũng chẳng tìm ra được cái gì.
Vào đêm, Bạch Lê cũng không quay về, thấy Du Thanh nghỉ ngơi mà tay chân gò bó, đối với lão Hoàng đế không biết phải mắng bao nhiêu lần mới hết giận, mắng xong rồi cũng không có biện pháp gì hay hơn, đau lòng mà sờ sờ lên mặt hắn, dựa vào lưng hắn cùng ngủ với hắn.
Hào xá nhỏ hẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoai-ho/1339913/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.