"Mọi thứ trên đời vốn là một định mệnh."Chuyến bay của Anh, Ánh cuối cùng cũng đã cất cánh. Họ đã thực sự rời khỏi vùng đất nơi nó đang sống.
4h sáng hôm ấy, Hạ Ân không tài nào ngủ được. Cô tỉnh giấc vào sáng sớm mà không nhờ một tiếng chuông báo nào.
Cô đang lo gì chăng?
Ân lén lút lấy điện thoại của cha mình và mở vào gmail.
Nó chỉ định vào đấy để viết ba thứ linh tinh của cảm xúc mình lúc bấy giờ. Nào ngờ... Trong hộp thư đến có 1 gmail trông rất quen.
Đó là của Ngọc Ánh.
Cảm xúc dâng trào khi nó đọc đi đọc lại từng chữ trong bức thư.
""
Ân dùng tay lau nước mắt nước mũi. Trông khuôn mặt cô lúc này thật nhem nhuốc. Ai nhìn thấy tưởng nó thất tình là chắc rồi.
- Xin lỗi mà. Xin lỗi hai bà. Xin lỗi vì không đến gặp hai người...Huhuhu.- Tiếng khóc và tiếng lòng cô bé ngày càng to hơn làm mẹ nó hoảng hốt chạy ra.
Bà nhìn nó bằng ánh mắt dấu hỏi to đùng
- Sao vậy Ân. Mới sáng sớm mà khóc bù lu bù loa. Để mẹ khỏi bán à?
Nó ôm mẹ và khóc to hơn.
Đến phiên này bà nghĩ mình không nên hỏi Ân gì hơn.
Đợi một lát cô bé nín rồi xem tình hình thế nào..
10 phút sau, nó dụi dụi con mắt.
Ân nói
- Ánh và Anh bỏ con đi rồi. Không còn ai chơi với con nữa.
Mẹ nó quát thương
- Lớn đầu như con nít. Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoa-man-chua-co-nuong/1998559/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.