Ngô Đình Kiêu cùng Ngô Nhất Phàm đi lên sân thượng.
Anh đứng dựa người vào lan can và châm một điếu thuốc, vị cay nồng của thuốc khiến anh như tỉnh táo hơn.
Anh trầm mặc nói: "Rốt cuộc là mày muốn nói gì?"
Ngô Nhất Phàm ngồi vắt vẻo trên lang can, hướng mắt về phía bầu trời xanh thẳm: "Anh quan tâm đến cô ta như vậy sao?"
"Ý gì?" Anh phả một làn khói trắng mờ ảo, để mặc cho cơn gió cuốn đi.
"Anh còn không hiểu? Cô ta đã biết được bí mật của chúng ta, tuy hiện tại anh đã có thể khống chế cô ta ở trong tay nhưng anh có chắc sau này bí mật này vẫn được gọi là bí mật không? Cô ta là con người, còn chúng ta trong mất con người chính là một sinh vật lạ." Anh ta nghiêm túc nói, từ trước đến nay anh ta luôn xem loài người là thức ăn của mình, anh chưa bao giờ đặt niềm tin vào bất cứ ai.
Ngô Đình Kiêu thờ ơ nhìn anh ta: "Vậy thì sao?"
Ngô Nhất Phàm bật cười, anh ta thật sự không hiểu là anh đang nghĩ gì nữa, sao có thể bị một cô gái loài người mê hoặc: "Ngô Đình Kiêu, cho dù cô ta có mang dòng máu quý hiếm cũng không thể nương tay đâu. Nếu anh không thể chắc chắn được cô ta sẽ thuần phục mình, nghe theo lời mình vô điều kiện, thì tốt nhất vẫn nên xử lý cô ta thì hơn. Đừng để đêm dài lắm mộng. Hiện tại, anh đang mềm lòng sao?"
Ngô Đình Kiêu không trả lời, câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoa-man-ac-ma-xin-hay-dung-lai/2861448/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.