Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy đã nhìn thấy anh ngồi bên cạnh mình, ánh mắt si tình như muốn đưa cô bỏ vào bụng.
Cô không nhìn anh, cũng không nói lời nào.
"Anh có nấu cháo cho em, ăn một chút đi!" Anh bưng bát cháo lên, thổi nguội rồi đút cho cho cô, nhưng cô lại mím chặt môi, nhất quyết không chịu ăn.
"Mộng Dao, em đừng bướng nữa, em không ăn sẽ đói đó. Như vậy thì cơ thể của em sẽ không chịu nổi đâu." Anh nhỏ nhẹ với cô, không có một chút tức giận nào, chỉ có bất lực.
"Vậy thì anh cứ để cho tôi đói chết đi." Cô lạnh nhạt nói.
Ngô Đình Kiêu cười khổ: "Em đúng là một kẻ vô tâm. Nhưng anh sẽ không để em chết đâu."
Anh đứng dậy, bóp chặt hai má của cô, ép cô mở miệng và đổ cháo vào miệng cô, ép cô nuốt hết, một giọt cũng không được nhả ra.
"Ưm... đồ cặn bã. Anh đúng là điên rồi, sao anh không giết tôi luôn đi." Cô tức giận quát lớn, đôi mắt trừng to đầy hận thù.
Nhưng lần này anh không nhẹ tay nữa, anh bóp lấy cằm cô, ánh mắt vô cảm, giọng nói trầm thấp, anh nói: "Anh đã nói rồi, anh không để cho em chết đâu. Mãi mãi, mãi mãi, em là người của Ngô Đình Kiêu này. Hiểu chưa? Cho dù anh có chết, cũng sẽ đưa em theo, em đừng hòng rời xa anh."
Đôi mắt Mộng Dao đỏ ngầu, ánh nhìn như một con dao nhọn xuyên qua người anh. Cô như phát điên phát cuồng cắn mạnh vào tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoa-man-ac-ma-xin-hay-dung-lai/2861416/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.