Đã mười một giờ đêm, nhưng cô chưa ngủ.
Cô cảm thấy buồn bực.
Cả ngày hôm nay, anh không đến thăm cô. Một lần cũng chưa đến.
Mộng Dao thẫn thờ nhìn ra ngoài khung cửa sổ, ánh trăng đêm nay thật đẹp, trăng tròn lung linh treo giữa bầu trời, còn có ánh sao ở xung quanh. Thật tĩnh mịch và êm dịu.
Nhưng cô lại không vui.
Cô đếm đến ba, nói anh không đến, cô sẽ không chờ nữa, sẽ đi ngủ.
Cô đếm bằng ngón tay.
Một ngón.
Hai ngón.
Ngón thứ ba cô có hơi chần chừ.
Khi định đưa ngón thứ ba lên thì có một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy bàn tay ấm áp của cô.
"Sao lại chưa ngủ? Hửm? Sao lại hư như vậy?" Anh nhẹ nhàng nói, như đang trách cứ nhưng lại như đang trêu ghẹo.
Mộng Dao nở nụ cười tinh nghịch, vẫn chưa thể nói nổi nhưng vẫn cất giọng yếu ớt: "Chờ anh."
"Sau này đừng chờ anh nữa, lỡ như anh không đến thì sao? Em định thứ cả đêm à?" Anh hơi cao giọng, mày còn nhíu chặt, làn này hình như giận thật rồi. Giận vì quan tâm cô.
Cô không trả lời, chỉ né tránh ánh mắt của anh như một đứa trẻ đang bị khiển trách.
Sau đó Ngô Đình Kiêu vẫn không nỡ nặng lời bới cô, anh khẽ xoa đầu cô rồi lại hôn lên mái tóc cô.
Nụ hôn của anh thật lạnh, còn lạnh hơn cả tuyết.
"Xem em đem gì cho em nè! Là hoa hướng dương." Anh khẽ cười rồi lại khẽ cau mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoa-man-ac-ma-xin-hay-dung-lai/2861401/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.