A!
Ta bỗng nhiên mở to mắt, hô lớn: “Trở mình!”
Hàn Huyền có chút giật mình. “Trở mình cái gì?”
“Nhanh lên!”
“…”
Thấy y nhướng mày, rõ ràng là chẳng hiểu ta nói gì, ta thở dài, đành phi thân đến, nhanh như chớp đoạt lấy con thỏ trên tay y, lật nó lại.
“Nguy hiểm thật, suýt nữa là cháy…”
Ta cẩn thận xoay trở thịt thỏ, cho lửa liếm đều khắp thân mình nó. Chẳng mấy chốc, mỡ bắt đầu nhỏ giọt xèo xèo xuống đống lửa.
Ta hài lòng hít vào một hơi thịt nướng đậm đà, lẩm bẩm: “Đáng tiếc không có muối tiêu bên mình…”
“Không ngờ ngươi lại thành thạo như vậy.” Hàn Huyền mang nụ cười thản nhiên ngồi cạnh quan sát, tư thế thoạt nhìn nhàn nhã vô cùng.
Ta liếc sang. “Ta hành tẩu giang hồ vốn là cô gia quả nhân, nào giống Hàn đại đương gia ngươi tùy tùng vô số, phàm gặp chuyện gì cũng không phải nhấc chân nhấc tay.”
Hàn Huyền đưa tay chống cằm, cười khẽ: “Từ năm mười mấy tuổi, ta đã thường xuyên độc hành rồi.”
“Ô? Vậy tại sao ngay cả nướng thịt ngươi cũng không biết?”
“Rất đơn giản, khoảng thời gian nọ tuy rằng ta kết thù chuốc oán không ít, nhưng vẫn không đến nông nỗi phải ngày ngày chạy lên núi trốn như ai.” Hàn Huyền cười thực nhã nhặn. “Độc hành, nhưng ta luôn ngụ ở khách ***.”
… Ta nghe y nói mà suýt nghẹn chết, không phản bác được câu nào.
Công phu nướng thịt này đích xác là bị cừu gia truy cùng giết tận phải trốn trên núi mà luyện thành.
Ta đây trầm tĩnh không nói một lời, dồn hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoa-chi-tieu-dao/123774/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.