Tí tách… tí tách…
Thạch động trầm mặc, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt không ngừng quẩn quanh xoay vần tứ phía.
Nhìn Khúc Vân Triết bị xích trên bức tường đối diện, ta nhịn không được rốt cuộc cười khì: “Khúc công tử, bộ dạng của ngươi thảm hại thật đó.”
“Hừ!”
“Đã bị treo dính trên tường, lại còn tứ chi giang rộng thành hình chữ đại (大),tư thế thực khó coi. Khúc gia các ngươi a, không biết cái gì gọi là tra tấn mỹ học…”
“Thật có lỗi! Tư thế của ta khó coi vậy đó, ngươi nhẫn nại hai ngày là được chứ gì!”
“Khúc công tử, ta đã nhẫn nại lắm rồi, thế nhưng đã gặp phải vấn đề cực kỳ nghiêm trọng…”
“Vấn đề gì? Nói.”
“Không hiểu sao càng nhìn càng thấy ngươi giống con thằn lằn treo ngược…”
“… Thẩm Nghi, ngươi câm miệng cho ta!”
Chậc chậc, từ lúc bị ném vào Tư Quá quật* đến giờ, thái độ của tên này càng lúc càng ác liệt.
Trong lòng lửa giận sôi trào, Khúc Vân Triết trừng mắt rất hung dữ: “Ngươi cũng đừng chỉ lo cười ta, nhìn lại mình đi, không phải cũng bị xích trên tường hay sao!”
Ta ngó hắn, lại rũ mắt liếc xuống xiềng xích trên người, thở dài lẩm bẩm: “Nói không sai…”
Tách!
Một giọt nước to tướng từ mũi thạch nhũ trên nóc động rơi xuống, nhè ngay đỉnh đầu Khúc Vân Triết mà đáp, không lệch một ly, lại từ mái tóc ướt sũng của gã mà mon men xuống thân mình, y phục trong ngoài lại thấm đẫm thêm vài phần.
“Mụ nội nó!” Khúc Vân Triết giật nảy mình, thấp giọng mắng: “Cố tổng quản lão hỗn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoa-chi-tieu-dao/123771/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.