Đêm qua ta nằm co ro trên bàn mà ngủ, sáng nay tỉnh giấc đã thấy mí mắt nặng trĩu, toàn thân lạnh buốt kỳ lạ; nhìn kỹ mới phát hiện, hóa ra khung cửa sổ đối diện vốn đóng chặt nay lại mở toang.
Đi chất vấn Hàn Huyền, y điềm nhiên như không mà đáp: “Trong phòng oi bức, nửa đêm ta ra mở cửa sổ.”
“…”
Y nghĩ đây là thời tiết gì? Tháng mười hai đó! Tháng mười hai tuyết đóng ba thước đó! Cư nhiên bắt ta giữa tiết trời rét cắt da cắt thịt nằm hứng một đêm gió bấc, y tưởng ta có da trâu chống lạnh giống y sao?
Lãnh phong ngày đông chợt thổi qua tiểu viện, một cảm giác khổ sở không nói nên lời bỗng nhiên ập tới. Ta cuống quýt lôi khăn tay từ trong ngực ra bưng lấy mũi. Thôi xong rồi, vừa đau vừa ngứa, đêm qua không chừng đã nhiễm phong hàn rồi.
Mặc cho ngươi ngày thường có phong lưu phóng đạt, tuấn nhã tuyệt luân thế nào, một khi nhiễm phong hàn sẽ không dám bước chân ra đường. Chẳng lẽ bắt ngươi phong độ phi phàm rút ra khăn tay, trước mặt chúng mỹ nhân hắt hơi xì mũi ư?
Sờ sờ cái mũi sưng đỏ, ta bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài: “Ai! Ta chỉ biết ở cạnh Hàn Huyền thì nhất định không có gì hay ho…”
Chữ cuối cùng còn quẩn quanh trên chót lưỡi, từ cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Ngươi nghĩ vậy sao? Thật trùng hợp, ta cũng như ngươi.”
Căn cứ theo thanh âm, Hàn Huyền đã vào đến viện môn.
Nhìn thần sắc của y mây đen bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoa-chi-tieu-dao/123767/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.