Mây đen vẫn kéo đến giăng kín bầu trời, ngày cũng như đêm. Nhưng trời vẫn chưa đổ mưa. Cũng vì vậy mà Mộng Lăng không có li khai mà vẫn ở lại đây chờ qua cơn giống rồi mới rời khỏi.
...
Xẻ một miếng thịt con yêu thú lên và nướng,.Nhìn thủ pháp của nữ nhân nướng thịt thành thục như vậy, Tiểu Thất bất giác ngây người, trong khung cảnh mập mờ ánh lửa, khuôn mặt nữ nhân càng thêm kỳ ảo, chỗ hiện chỗ khuất, Trong đời không có nhiều khoảnh khắc như vậy a, phải tranh thủ thưởng thức nếu không, thật có lỗi với tạo hóa. Mộng Lăng là tiểu thư Lăng gia, có thân phận cao quý như vậy,không nghĩ được nàng còn biết một chút về trù nghệ nữa chứ.
Vô tình liếc nhìn qua phía Tiểu Thất. Thấy đối phương có vẻ si ngốc, đang nhìn mình.
-Ngươi lại nhìn ta chằm chằm như vậy, đang toan tính gì sao?
-Thơm quá… Không ngờ một tiểu thư cao quý như ngươi lại có tài này nữa
Hăn ấp úng, đánh trống lảng sang việc khác. Thấy đối phương ấp úng, Mộng Lăng khẽ cười,. Hình như đã lâu nàng không có cười, nhất là từ khi người đó rời bỏ nàng, gia nhập Tông môn truyền thuyết.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc, đầu óc có chút kỳ quái của Tiểu Thất, Một người như vậy mà cũng đi vào con đường tu luyện giả ư? … Cầm hai xiên thịt nướng đã nướng xong, Mộng Lăng đưa một xiên cho hắn
-Cái này …cho ngươi…
Cầm lấy xiên thịt ngắm nghía một lúc, trong lòng cảm kích sống mũi có chút cay cay, bản thân lo nghĩ không chu toàn hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-vuong-tien-lo/189003/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.