Chương trước
Chương sau
Yêu thú Ngoài Thành rất nhiều chủng loại. Khu vực yêu thú sơ cấp thường không có chiến lực mạnh, nhưng đồng thời chúng cũng là Thức ăn của các yêu thú trung cấp. Có loài ăn cỏ cũng sẽ có loài ăn thịt. Cá lớn nuốt cá bé mà thôi. Vì vậy những con có chiến lực thấp thường rất nhanh nhẹn chỉ có thể dụa vào yêu tố bất ngờ mới có thể bắt được. Nhưng ai lại tốn công sức cho một con yêu thú sơ cấp cơ chứ. Có những con to lớn còn đang lù lù trước mặt, đáng giá hơn bao nhiêu lần. Chỉ là nó “khó nhai “ hơn,Chiến lực mạnh,khả năng phòng ngự cũng rất tốt. Có điều đó chưa phải là đều đáng sợ nhất. Việc chiến đấu giằng co, sẽ dẫn dụ những loài ăn thịt khác đến mới là điều đáng lo ngại.
Đi săn yêu thú không phải đơn giản, phải biết nắm bắt cơ hội và tận dụng tối đa thời gian trước khi chính mình biến thành con mồi.
Ngồi nghỉ một chút, Hai người Tiểu Thất, Ngô Diệm tiếp tục đi sâu vào trong,với thực lực này không thể tiến vào tiến khu vực trung cấp, đi sâu vào thêm chỉ muốn kiểm tra xem giới hạn mình có thể tới đâu, hai ngươi đi tới đâu cũng không thấy bón dáng yêu thú, cảm thấy có gì không đúng. Có thể do hai người di chuyển, nó chuyện gây tiếng động quá lớn, mà yêu thú khu vực này tương đối linh mẫn, nghe thấy tiếng động đã sớm li khai nơi này rồi.
Vận dụng Mặc thủy tâm pháp, khai thông ngũ quan, cảm nhận thiên địa linh khí, xem xung quanh có phát hiện con yêu thú nào không. Kỳ lạ thay, không có một chút động tĩnh nào. Mọi thứ yên lặng một cách khác thường. thậm chí xung quanh cũng không có một chút gió nào.
Thường thì trước khi có một điều gì đó khủng khiếp, thì không gian có chút tĩnh lặng. Nơi này rừng rậm khó nhận biết,có lẽ lên chỗ cao hơn không gian thoáng đãng sẽ biết được điều gì đó. Cách đó không xa có một ngọn núi. Hai người di chuyển dần về phía đó. Đi cùng nhau một thời gian hai người đều biết năng lực của đối phương. Ngô Diệm chiến lực lớn,sẽ đứng trước chiến đấu yêu thú. Còn Tiểu Thất có tâm pháp hữu dụng cho việc dò đường và tìm mục tiêu. Đồng thời ở sau dùng ám khí hỗ trợ.
Gần đến ngọn núi, gió bắt đầu nổi lên, gió mang theo chút hơi lạnh làm người ta có cảm giác lạnh gáy, ở phía xa những đám mây đen bắt đầu kéo đến,theo đó sấm cũng ầm ầm nổi lên, Chắc sắp có mưa hai người đẩy nhanh tốc độ, tìm chỗ trú mưa, Hi vọng trên núi có một nơi có thể trú tạm.
May mắn ở sườn núi có một cái hang, rất thích hợp. Hai người thở phào vì tìm được nơi như vậy. Lần đi săn này không thuận lợi lắm, vừa thoát khỏi bầy hắc khuyển chưa bao lâu trời lại nổi dông. Chưa dừng lại ở đó trong cái hang này cũng không phải là an toàn,
Cảm giác được trong hàng này có một luồng khí tức, uy áp làm mình có chút không được thoải mái. Tiểu Thất đang định dùng tâm pháp để dò xét cái hang, xem khí tức đó là gì. Nhưng chưa kịp thực hiện thì từ trong hang, một bóng đen đã lao tới chỗ hai người. Tiểu Thất hô lên:
“ Mau chạy đi”
Bóng đen vồ tới vị trí hai người đứng trước đó. Cũng may phản xạ nhanh, nghe thấy tiếng hét Ngô Diệm nhanh chóng nhảy sang chỗ khác,vừa chạy ra khỏi cửa hang. Xoay người nhìn lại, hắn toát mồ hôi lạnh.
“Đừng chạy nữa, chúng ta không thoát được đâu”
Tiểu Thất sững sờ. Bóng đen vừa này chính là một con báo đen lớn, thân dài độ 7 thước (hơn 2 mét) miệng của nó có thể ngoạm nguyên một cái đầu của nhân loại. Ánh mắt phát ra một tia tử sắc làm con mồi phải run sợ. Đây là Hắc Tinh Báo thuộc yêu thú trung cấp, dựa vào khí tức này, chẳng bao lâu nó có thể biến hóa biến thành yêu thú cao cấp, chiến lực ngang với một vị võ sư. Tốc độ của nó thì không phải bàn đến rồi, Hai người căn bản không thể chạy thoát.
“Chẳng lẽ phải bỏ mạng chỗ này” Tiểu Thất nghĩ.
-Không còn cách nào sao,?
-Không chạy được, chỉ còn cách liều một phen với nó thôi
“ Tên này điên rồi sao có thể … đánh lại chứ… hay trong lúc hắn giao chiến, mình nhân cơ hội bỏ chạy”
-Ngươi phóng ám khí, như mọi khi để thu hút sự chú ý của nó nhé. Nhân lúc nó bị phân tâm ta sẽ giáng một đòn mạnh nhất. Chắc vẫn có một cơ hội.
“Lại bảo ta đi làm mồi nhử sao… Ta đang định bỏ chạy bảo tồn mạng sống đây. Nhưng nếu hắn không trụ được lâu, sớm muộn cũng sẽ đến lượt mình bị Hắc tinh báo ăn thịt.Hay là liều một phen giống hắn,hi vọng tìm ra một con đường sống. Chưa biết chừng Cách của Ngô Diệm có thể có tác dụng thật, Một đòn khi ở võ luyện trường phá nát đỉnh đồng,” Tiểu Thất nhớ lại uy lực đòn sát chiêu, Nuốt nước bọt. thở ra một ngụm khí, lựa chọn sẽ kết hợp tác chiến với Ngô Diệm.
-Ta sẽ cố gắng câu dẫn nó, Ngươi sang một bên chờ đợi cơ hội ra đòn quyết định.
-Được rồi, nhớ cẩn thận.
Dứt lời Ngô Diệm lùi lại, Còn Tiểu Thất dùng ám khí hướng Hắc Tinh Báo mà phóng tới, quả nhiên nó bị đòn công kích của Tiểu Thất câu dẫn, lập tức gầm lên,Lao đến chỗ Tiểu Thất, tốc độ rất nhanh, Dù có tâm pháp hỗ trợ, nhưng trong mắt hắn, tốc độ của Hắc Tinh Báo không chậm lại là bao nhiêu. Có thể tránh được đòn thế là kinh ngạc rồi. Mê dược của Ám Dạ ngân châm không có tác dụng làm Hắc tinh Báo mê ngủ, chỉ làm nó tăng thêm nộ khí.
Hắc Tinh Báo vừa vồ tới. Tiểu Thất liền né người nhảy lùi lại, Thấy con mồi cứ liên tiếp né tránh được thế công, Hắc Tinh Báo rướn lên, Chân trước cào mạnh về phía Tiểu Thất lúc này vẫn đang ở trên không, Thấy trảo này của yêu thú sắp cào trúng mình, hắn xoay người né tránh, Tuy thoát được đòn công kích nhưng hắn tiếp đất không thuận lợi lắm. Thế công này vừa dứt, thế công tiếp theo lại tới. Hắc Tinh Báo đã vồ tới trước mắt. Không kịp nhảy nữa, hắn lăn người trên mặt đất. Tuy thoát được tạm thời nhưng tình hình càng trở nên xấu đi. Hắn đã bị dồn đến chân tường, Cái kết đã cận kề.
“Nghiệt xúc! Mau nạp mạng”
Một luồng khí lực màu đỏ vụt tới. Đâm trúng Hắc Tinh Báo. Sức công phá này đúng là của chiêu thức “Nhất Đao Hoành Thiên” phá nát đỉnh đồng trăm cân của Ngô Diệm. Hắc Tinh Báo bị đánh bay vào vách đá cửa hang. Đất đá phía trên lụp xụp đổ xuống
-Để ngươi chịu khổ một phen rồi.
Không ngờ chiêu thức của Ngô Diệm lợi hại đến thế, uy lực này có chút mạnh hơn lần trước thi triển nữa. Xem ra hắn đã khổ luyện không ít.
-Ngươi ra tay chậm thế. Ta cứ tưởng chết đến nơi rồi.
Ngô Diệm có chút đắc ý.
-Cơ hội chỉ có một lần, đòn vừa rồi làm ta tiêu hao không ít nội lực, nên không thể nóng vội.
Tên hạ nhân như ngươi lại có thể giữ chân được nó lâu đến thế, cũng không phải tầm thường a.
“Không thể tin là chúng ta lại có thể hạ được nó”
Hai người đang rất cao hứng, tâng bốc nhau thì, phía cửa hang lại có động tĩnh, Hắc Tinh Báo lồm cồm bò dậy. Đòn lúc nãy làm nó bị bay văng đi, đập vào vách đá. Va chạm làm nó choáng váng lịm đi một lúc. Đồng thời bị thường không nhẹ. Nhưng nó vãn chưa chết, Một yêu thú trung cấp lâu năm sắp tiến lên yêu thú cao cấp, sao có thể bị một phàm nhân tu vi võ giả đánh chết dễ thế cơ chứ. Đòn thế vừa rồi tuy manh thật nhưng chỉ có thể làm cho nó bị thương thôi.
Lúc này nộ khí Hắc tinh báo đã nổi lên hừng hực. Nhắm đến Ngô Diệm, kẻ tung đòn làm nó bị thương vồ tới, há miệng định một lượt nhai đầu Ngô Diệm.
Thấy Hắc Tinh Báo vẫn chưa chết. Hai người có chút thất vọng kế tiếp là hoảng sợ. Nhưng vẫn chưa mất đi thần trí. Ngô Diệm nay nắm đao vận lực chém nhắm thằng vào đầu yêu thú. Không có ý né tránh.
“ Đã trúng một đao của ta chắc bị thương không nhẹ không còn bao nhiêu lực, hắn có thể giết được đầu yêu thú này” Ngô Diệm nghĩ như vậy.
Nhưng thực tế lại khác. HắcTinh Báo lại có thể dùng hàm răng của mình chặn được đao thế, hơn nữa còn ghì chặt thanh đao hất sang một bên, Ngô Diệm cũng theo đó mà bị văng đi, đụng vào một thân cây. Thấy Hắc Tinh báo vẫn tiếp tục lao lên, Tiểu Thất dùng ám khí phóng đến để giải nguy, nhưng con yêu thú không còn để ý đến nhưng vết thương trên người ấy, vẫn tiếp tục lao tới Ngô Diệm.
May thay Ngô Diệm vẫn còn tỉnh táo, vội nhảy sang chỗ khác. Nhưng hắn không còn dám tấn công nữa.mà chỉ tập chung né tránh. Một kích vừa rồi hắn đã biết thực lực yêu thú này mạnh đến mức nào. Thươg tích không làm nó yếu đi, mà chỉ làm nó bạo phát nộ khí. Đang chưa biết xoay sở thế nào,
Thì lúc này, Tiểu Thất Phóng ám khí trúng vào một bên mắt con yếu thú, Sự chú ý của yêu thú lên giờ đã chuyển lên Tiểu Thất, Nộ khí đã bạo phát đến cực điểm, Luồng khí tử sắc xuất hiện từ yêu thú bao trùm lấy khung gian xung quanh. Chiến lực Hắc Tinh Báo hiện tại chỉ có võ sư mới có thể miễn cưỡng chống lại. Giờ là lúc nguy hiểm nhất.

Nhìn Tiểu Thất đang chật vật trống đỡ với Hắc Tinh Báo, Ngô Diệm muốn vào cứu nhưng nghĩ lại. Lúc hắn ở trạng thái mạnh nhất, tung ra sát chiêu cũng chỉ làm nó bị thương, huống chi hiện tại, lực lượng hao hụt đã nhiều. muốn cứu nhưng lực bất tòng tâm. Dù gì cũng có thân phận ở trong Bạch Thành, không thể để chết bởi yêu thú được. Nếu sống, hắn vẫn còn cơ hội vẫn còn có thể tu luyện thêm lên đến võ sư. Lúc đó những yêu thú thế này không thể gây khó dễ cho hắn
Đối mặt với hiện trạng này hắn đành cắn răng, có lỗi với Tiểu Thất.
“Xin Lỗi, sau này ta sẽ báo thù giúp ngươi”
Ngô Diệm hét lên rồi xoay người, dùng hết sức bỏ chạy về hướng Bạch Thành.
Tiểu Thất thấy vậy, có chút suy sụp tinh thần. Không thể tin một người như hắn lại có thể bỏ chạy. Nhưng Hắc Tinh Báo này không để cho hắn suy nghĩ thêm, vẫn không ngừng tấn công hắn, những chỗ mà nó nhảy tới xung quanh đều chấn động, NHững vật mà nó cào qua, đều lập tức vỡ vụn,Nếu không phải là Thủy Mặc Tâm Pháp, mà là một công pháp khác, hắn đã chết không biết bao lần rồi. Nhưng chết thế này hắn không can tâm. Hắn chỉ mới ra khỏi Bạch Thành vẫn chưa muốn chết sớm như thế
Trong tay chỉ còn lại một Ám Dạ ngân châm, tiếp tục né,hắn sẽ kiệt sức mất. phải liều thôi.
Hắc Tinh Báo lao tới, Nắm chặt cây ngân châm hét lên một tiếng;
“Ta vẫn chưa muốn chết”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.