Tiểu Thất mở mắt ra, hắn đã đi ra bên ngoài quả cầu
“ Người đã qua được luyện hồn”
Giọng nói của Tàn Hồn pháp bảo làm Tiểu Thất cảm khái
“Ta vào đó được bao lâu rồi”
Tàn Hồn trả lời
“ Chỉ bằng một cái chớp mắt mà thôi? Ngươi đi ra rất là nhanh đấy”
Ánh mắt đợm buồn Tiểu Thất nói
“ Chỉ một cái chớp mắt mà.. ta cứ ngỡ mình sống được bao nhiêu kiếp rồi”
Tiểu Thất nói lần này là thật, tuy không rõ hắn đi vào bao lâu, nhưng thời gian hắn chìm vào một cảnh do chính mình tạo ra là không thể được, cũng may kiếp trước hắn tự kỷ vào bản thân, mội thứ qua tốt đẹp lại khiến hắn không thoải mái, không thì đã chìm trong mộng ảo chẳng muốn thoát ra. Cửa ải cuối cùng là chống lại sự cám dỗ của bản thân, không đau đớn nhưng lại khó thoát.
Xem qua vô vàn mộng cảnh, lúc này Tiểu Thất nghi ngờ chính bản thân mình, có phải là do hắn không có lý tưởng rỗ ràng nên mới không bị cám dỗ mê hoặc. Vậy hắn tu luyện công pháp là mục đích gì? Ngày đầu là để ngao du, nhưng về sau lại bị cuốn vào Ma Môn,. Việc này không phải do hắn tự nguyện. Có người lợi dụng hắn để xắp xếp một việc gì đó
Muốn thoải mái đi khắp đại lục thì thực lực hắn đã có rồi, nhưng những kẻ đã lợi dụng hắn, tàn sát Bạch Thành, đẩy hắn trở thành kẻ thù chung của mọi người thì không có cách nào bỏ qua được.
Linh hồn Tiểu Thất không còn bị lực hút của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-vuong-tien-lo/1463521/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.