Tiểu Thất chẳng còn đường lui, hiện giờ hắn đang sống dựa vào ma khí, nếu không có chúng thì hắn đã chết cách đây mấy ngày. Những đường vân màu đen trên khắp cơ thể hắn như những chùm rễ cây, xuất phát từ hình xăm tỏa đi khắp cơ thể. Nhưng đỗi với hắn, hình xăm này không còn gì nguy hại đến hắn nữa, nó cũng từ mầu đỏ đã chuyển về màu đen.
Ma khí là khí từ nguyên thủy, đặc điểm ra sao, tu luyện như thế nào. Luyện xong sẽ ra hình dạng gì hắn vẫn chưa rõ
“Cùng là khí nhưng tại sao lại chia ra linh khí và ma khí? Tu luyện ma khí thì phải làm thế nào”
“Linh khí là những khí lấy từ khí của thiên địa nó còn có thể chia theo ngũ hành tùy từng đặc tính, còn ma khí là khí được lấy từ những sinh vật đã chết, Linh khí lấy từ thiên địa là cái hữu hạn, vạn vật sinh sôi và chết đi, ma khí lấy từ chúng là thứ vô hạn”
Nói qua nói lại một hồi, Tiểu Thất thấy khó hiểu
“ Ma khí là vô hạn nhưng sao lại ít người tu luyện, vì sao lại coi trọng linh khí hơn là Ma Khí? Có phải tu ma khí thì không khống chế được thân thể”
Tàn hồn bên trong pháp bảo nói
“ Đạo cao một thước thì ma cao một trượng… Ngươi cứ hình dung ánh sáng là linh khí, thì bóng tối là ma khí, ánh sáng đi đến đâu ma khí sẽ tàn lụi đến đấy nhưng nó đi qua thì lại khôi phục lại như cũ. Nói như vậy không phải là Ma khí yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-vuong-tien-lo/1463518/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.