Căn phòng này chỉ có một giường nằm, lúc này hài tử đang say giấc nồng. Một bên góc nhà đã lụp sụp, Chẳng có bàn ghế, nên Liễu Tương Sinh lại ra ngoài ngồi bên góc cửa. Chốn hoang tàn như vậy cũng có người ở, trước nay hắn sống trong nhung lụa, đến tông môn nhờ có thiên phú cũng có đãi ngộ tốt. Từ nhỏ đã mang danh thiên tài, tuy phụ thân luôn nhắc hắn không được dương dương tự đắc, cậy có tài mà khinh người khác, Nhưng ngoài mặt hắn có thể làm theo như vậy đến bây giờ cũng hiểu được phần nào, Đôi khi một câu nói cảm ơn thật khiến bản tâm mình được thoải mái, một kẻ mạnh cũng có lúc phải chịu ơn của kẻ yếu? Nhưng tại sao phải phân ra mạnh hay yếu, chẳng phải đều là nhân loại sao
“ Phu quân, chàng vẫn chưa đi nghỉ cơ cà? Đợi thiếp sao?”
Tuy chưa hiểu rõ ý, nhưng thấy ánh mắt đỏ ngầu hình như nữ nhân này vừa khóc thì phải. Liễu tương Sinh thoáng sinh ra nghi hoặc, từ khi nào hắn lại để ý đến một người khác vậy, trước nay đều là người khác nhìn hắn mà hành sự, giờ đây hắn mới nhận thấy. Không phải chỉ hắn mới là người có cảm xúc
“Sao chàng nhìn thiếp như vậy?”
“Ngươi đi nghỉ đi, ta chưa buồn ngủ lắm”
“Phải gọi là nương tử chứ…? “
Thấy nữ nhân đã tiến sát lại gần ôm lấy cánh tay vô tri, khuôn mặt tươi cười
“Nương…. Tử”
“Hì hì, phải như vậy chứ… Nhưng mà là phu thê, chúng ta phải ngủ cùng nhau mới đúng… Đây cũng là lý do mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-vuong-tien-lo/1463490/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.