Lúc đến chẳng ổn ào ra đi cũng lặng lẽ. Tiểu thất trở về cùng đoàn nhưng chỉ đứng phía sau lặng lẽ ra một góc ngồi đợi, Hắn chỉ thích làm khán giả chứ không thích làm nhân vật chính trong những buổi đón tiếp như vậy. Mọi người vẫn nên dành niềm tin cho vị tộc trưởng của họ chứ không phải một kẻ ngoại tộc như hắn. Mọi người vấn nghe đến vị Thố vương đại nhân thần bí, nhưng chẳng bao nhiêu người biết người đó đang có mặt ở trong tộc
Vậy đấy, Sáng sớm hôm sau khi mọi người trong tộc vẫn đang say giấc. Tộc trưởng và vợ của mình ra ngoài hạp cốc tiễn bước vị đại nhân cùng con gái mình đi tìm Tuyết Liên Tiên Tử để chữa bệnh. Không ồn ào chỉ có tiếng gió rít lên từng hồi bóng dáng hai người dần khuất đi trong làn tuyết trắng
Mấy ngày làm việc giúp người khác như vậy hắn được lợi lộc gì, Trong tộc không có đồ quý giá, đến xin chỉ dẫn đến Băng Phong Chi Cực thì người cao tuổi nhất cũng không biết chính xác nó nằm ở đâu. Phu phụ Dương Hà chẳng biết là có ý gì khi gả con gái của mình ngay cho hắn, có phải sợ người này không nhận được gì khi giúp họ sẽ bỏ mặc con gái giữa đường, hay thực sư là muốn con gái mình báo đáp thay cho họ và Phong Tộc. Mà cũng có thể là cả hai lại thêm nếu Băng Nhi vẫn chỉ ở trong Phong tộc thì cả đời cũng không còn đi lại được nữa chi bằng cho đi theo vị đại nhân này biết đâu phúc lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-vuong-tien-lo/1463465/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.