Khi Tưởng Vũ tỉnh dậy, cậu đã nằm dưới ghế sofa. Sàn nhà lạnh ngắt làm cậu cảm thấy đau vai và lưng. Dù vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cậu vẫn theo bản năng ôm chặt thứ mỏng manh trong tay.Thứ trong tay cậu vừa ấm áp vừa mềm mại.
“Đau quá.” Từ vòm ngực cậu truyền đến tiếng nghẹn ngào nho nhỏ của cô gái.
Đột nhiên cậu tỉnh táo lại.
Trời đã sáng.
Lúc sau, chàng trai nào đó đã thu dọn đồ đạc gọn gàng, lo lắng đi tới đi lui ở ngoài cửa.
Chờ một hồi lâu, cậu không kiềm chế được liền đẩy cửa xông vào.
Trong phòng là cô gái nhỏ mặt đầy nước mắt, tay chân cứng ngắc đang mặc đồng phục.
“Không phải bảo em bôi thuốc trước sao?” Tưởng Vũ nghiến răng.
Người đó chỉ biết co rúm người lại, ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe nhìn cậu.
Tưởng Vũ lo lắng, mím chặt môi, cậu muốn nổi giận. Diệp Hiểu Thanh dường như cũng cảm nhận được điều đó, cơ thể càng co lại run rẩy hơn. Cậu sững người, cố gắng kìm nén cơn tức giận.
Rồi cậu bước tới, hạ thấp người, nửa quỳ trên giường. Cậu ghé sát vào cô gái nhỏ, đưa tay ra, do dự một lúc rồi dùng ngón tay cái vuốt ve khóe mắt cô.
Diệp Hiểu Thanh nhìn người trước mặt, hơi nước trong mắt dần phủ kín hai con ngươi của cô.
“Đừng sợ.” Cô nghe thấy đối phương nói.
Giọng nói của cậu khàn khàn lạc tiếng nhưng lại dịu dàng vô cùng. Âm giọng dỗ dành như vậy vô cùng quen thuộc.
Người con gái khẽ gật đầu.
Một lúc sau, cậu lưỡng lự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-tuyet/459919/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.