"Bốp!" Sau khi Nguyễn Đào Yêu nghe anh ta nói dứt lời bèn vung tay, tát một cái thật mạnh rồi đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh, không buồn ngoảnh đầu nhìn lại.
Đan Kình Hạo chỉ cảm thấy đôi mắt xinh đẹp ấy ngân ngấn nước, còn chưa kịp tỉnh táo đã không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa. Cô ấy khóc à? Bởi vì cảm thấy tủi thân sao? Tủi thân gì chứ? Mấy lời anh nói đều là sự thật cơ mà.
Đan Kình Hạo xoa xoa vùng má trái rát bỏng, ôi trời, quả nhiên cái đồ độc mồm độc miệng đều sẽ bị người khác dạy cho một bài học.
Sau khi Nguyễn Đào Yêu đi ra khỏi nhà vệ sinh nam, bèn vụt vào trong nhà vệ sinh nữ trong vô thức, nhấc tay khóa lại rồi tựa lưng vào cửa WC, dần dần trượt xuống đất, nước mắt chảy đầm đìa trên trên gương mặt xinh xắn của cô, tiếng nghẹn ngào hệt như chú mèo con đói bụng, người trong nhà vệ sinh nữ nghe thấy âm thanh này đều lần lượt đi ra ngoài, đến người đứng bên ngoài cũng không vào trong.
Khóc một lúc lâu, Nguyễn Đào Yêu gần như đã trút hết sức lực toàn thân, cô mệt mỏi nhổm người dậy, đứng trước tấm gương, nhìn cô gái đã khóc đến nỗi làm nhòe lớp trang điểm ấy, thực ra cô chỉ mới hai mươi bốn tuổi, không cần phải chịu đựng nhục nhã như thế này.
Rõ ràng người cướp đi lần đầu tiên của cô là anh ta, mắc gì anh ta có thể nói với cô như vậy? Nguyễn Đào Yêu thô bạo lau sạch nước mắt, cô rất muốn điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-trang-gap-soi-xam/203751/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.